Edit: Hỗn Yên
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Bạch Nhứ có chút ngại ngùng thu hồi cái đuôi đang ngoe nguẩy vào rồi nhe răng cười với Mạc Diễm.
Mạc Diễm quay lại nhìn chằm chằm Bạch Nhứ mấy giây: “Ba mẹ cậu ai là yêu?”
“Là mẹ em, ba em là người. Bọn họ đã chết vì bảo vệ em lúc em tám tuổi.”
Ánh mắt Bạch Nhứ trở nên ảm đạm, Mạc Diễm cũng không tiếp tục nhắc tới người ba đã mất của người ta nữa. Anh hỏi: “Mẹ cậu là yêu gì?”
“Không biết.” Bạch Nhứ lắc đầu nói: “Em chưa từng gặp bà ấy, thực ra ký ức của em về ba cũng không nhiều.”
Càng nói càng đi vào chỗ đau thương, Mạc Diễm mau chóng đổi đề tài khác: “Vì sao lại muốn tiến vào giới giải trí?”
“Bởi vì có anh ở đó.” Bạch Nhứ phủi đi sương mù vài giây trước: “Em thích anh. Nếu em đi đóng phim thì sau này có thể ở bên anh mỗi ngày.”
Mạc Diễm lại cạn lời. Anh cảm thấy có đáp gì cũng không đúng nhưng yêu quái nhỏ này vừa đáng yêu lại vừa tinh nghịch, cũng rất thú vị.
“Cảm ơn đã thích.” Mạc Diễn nhướng mày, khẽ mỉm cười: “Lời nói ra rồi thì không được hối hận.”
“Em nhất định sẽ không hối hận!” Bạch Nhứ nhìn thấy Mạc Diễm cười, vui tới mức cả người muốn bay lên trời.
Có thể nhìn thấy Mạc Diễm tươi cười lại lần nữa, chờ đợi nhiều năm như vậy cũng đáng giá.
“Về thôi, tôi sẽ xử lý vết thương cho cậu.” Mạc Diễm đứng ở giao lộ, chờ có xe đi tới thì vẫy gọi xe rồi đọc địa chỉ nhà mình.
Bạch Nhứ sờ lên cổ mình, cuối cùng cậu mới nhớ ra mình có bị thương.
“Dạ!” Bạch Nhứ cầu còn không được, mau chóng đi theo lên xe.
Mạc Diễm ở trong một khu dân cư xa hoa ở ngay gần đó. Thiết kế theo tầng mới được xây dựng cách đây năm sáu năm, Bạch Nhứ đã lén đi theo anh tới đây mấy lần.
Bạch Nhứ có chút ngại ngùng khi quang minh chính đại đi vào cửa như vậy.
Nhà Mạc Diễm được trang trí theo phong cách cổ điển. Vừa vào cửa đã thấy có tủ giày mang màu sắc cổ kính, bên trên còn đặt một chậu hoa mai trông rất thư giãn.
“Không cần thay giày, vào đi.” Mạc Diễm ném chìa khóa lên trên tủ giày rồi đi thẳng tới cái kệ sách ở bên trái TV, lấy một hộp màu đen đỏ lại.
“Ngồi đi.” Mạc Diễm chỉ lên sô pha.
Sô pha bằng gỗ làm Bạch Nhứ nhớ tới cái ghế dài của mình lúc trước cũng được khắc hoa văn tương tự.
“Em rất thích nhà của anh.” Bạch Nhứ sờ hoa văn được khắc trên sô pha; “Có mùi hương cổ kính mà em thích.”
“Là Long Tiên Hương.” Mạc Diễn nói.
“Không đúng, còn có mùi hương khác nữa.”
Mạc Diễm nhướng mày: “Cậu còn hiểu về hương nữa à?”
Thật ra Bạch Nhứ không hiểu, chỉ là trước kia Phong Cảnh Hoài thích nên trong phòng luôn đốt hương. Đặc biệt là sau khi cơ thể Bạch Nhứ trở nên yếu ớt lại càng không thiếu an thần hương, ngửi nhiều thì dĩ nhiên sẽ biết thôi.
“Em không hiểu, chỉ thích thôi.”
“Ngẩng đầu lên.” Mạc Diễm nâng cằm Bạch Nhứ lên, để lộ ra phần cổ bên phải. Anh thấy có năm vết cào rất sâu đã bắt đầu chuyển đen.
Tuy Bạch Nhứ đã đánh bật chuột yêu ra nhưng cậu cũng phải trả giá. Trên móng vuốt của con chuột yêu kia có độc, nếu không phải Bạch Nhứ là bán yêu thì lúc này sợ là cậu đã chết rồi.
Mạc Diễm nhìn vết thương lộ rõ cả da thịt, trong lòng lại đau đớn kịch liệt như thể xương sườn và thần kinh của anh bị bóp nghẹt.
Rốt cuộc con bán yêu này có quan hệ gì với anh?
“Sao cậu lại biết tôi?” Mạc Diễm vừa rửa sạch miệng vết thương vừa hỏi.
Câu hỏi này khiến Bạch Nhứ khẽ run lên. Cậu quay đầu đi, cả nửa ngày vẫn không trả lời được.
Câu hỏi này được nêu ra khiến Bạch Nhứ bất tri bất giác nhớ tới sau khi Phong Cảnh Hoài mất trí nhớ đã không còn nhớ chuyện xảy ra từ hai ngàn năm trước, càng không nhớ anh đã chết thảm như nào.
Đó là sai lầm lớn nhất cuộc đời mà Bạch Nhứ phạm phải nên Bạch Nhứ không muốn nhắc tới.
Hai ngày nay vui quá nên đã quên đi tất cả, xém chút nữa cũng quên luôn chuyện trước kia.
“Trước kia ở trên đường…” Bạch Nhứ dùng sức quay đầu lại: “Có gặp mặt một lần.”
“Hả? Phải không?” Mạc Diễm bất giác mạnh tay hơn chút khiến Bạch Nhứ đau tới nỗi hít sâu một hơi.
Lời nói dối này có kẻ ngốc mới không nhìn ra.
Nhưng Bạch Nhứ không nói, Mạc Diễm chỉ có thể tạm thời không hỏi. Sau này vẫn còn rất nhiều thời gian.