Hai đứa trẻ muốn ngủ chung, Lưu đại phu cũng không ngăn cản.
Nhưng, ngủ chung một chăn thì không được.
Nếu Phong Huyền Thụy chỉ mới năm tuổi thì chắc chắn Lưu đại phu sẽ cho cả hai ngủ cùng giường rồi.
Nhưng Phong Huyền Thụy lớn hơn, còn Tuế Tuế thì đang ở độ tuổi cần được dạy dỗ, phân biệt sự khác nhau giữa nam và nữ. Mấy ngày gần đây, Lưu đại phu đã bắt đầu dạy Tuế Tuế về điều này.
Lớn hơn chút nữa, nhiều chuyện cũng sẽ không tiện như vậy.
Vì thế, cuối cùng Phong Huyền Thụy ngủ ở ghế dài, còn Tuế Tuế thì ngủ trên giường.
Khi Tôn Vinh Lâm nghe nói Phong Huyền Thụy và Tuế Tuế ngủ chung, cậu ta cũng chen đến.
Phong Huyền Thụy không giấu nổi sự khó chịu: "Đừng chen chung, cậu chiếm hết chỗ!"
Nghe Phong Huyền Thụy chê mình béo, Tôn Vinh Lâm không chịu: "Cứ như cậu không chiếm chỗ ấy!"
Cả hai dù ghét nhau, nhưng cuối cùng vẫn nhường nhịn, chen chúc ngủ chung trên ghế dài.
Lưu đại phu: …!
Được thôi. Chỉ cần các cậu vui là được.
Trẻ con ngủ rất nhanh.
Hệ Thống Trưởng Thành Vui Vẻ thậm chí còn chưa kịp xuất hiện để kể chuyện thì Tuế Tuế đã ngủ ngon lành rồi.
Thấy ba đứa trẻ đã ngủ, Lưu đại phu cuối cùng cũng yên tâm. Có Thanh Sơn và Thanh Thủy trông coi, ông không còn áp lực, nửa đêm mới dần dần ngủ thϊếp đi.
Sáng hôm sau, Lưu đại phu bị đánh thức bởi tiếng cãi nhau đầy khí lực của hai đứa trẻ.
Ông ngồi dậy, dụi mặt rồi lắng tai nghe một lúc, không khỏi bật cười.
Phong Huyền Thụy và Tôn Vinh Lâm, sau một đêm chen chúc, lại trở nên thân thiết hơn.
Nhưng điều đó không cản trở việc vừa thức dậy là cãi nhau.
Phong Huyền Thụy dậy sớm, sau khi được Thanh Sơn và Thanh Thủy giúp rửa mặt xong thì đi giúp Tuế Tuế rửa mặt.
Dù động tác còn lóng ngóng, nhưng cậu nghĩ, cứ tập dần là được.
Giờ cậu đã có muội muội, sau này phải tự tay chăm sóc muội muội thật chu đáo.
Bước đầu tiên: bắt đầu từ rửa mặt!
Dù bản thân Phong Huyền Thụy vẫn cần người giúp, nhưng đối với việc của Tuế Tuế lại đặc biệt tỉ mỉ và kiên nhẫn.
Những ngày qua, việc rửa mặt của Tuế Tuế lúc thì do Lưu đại phu giúp, lúc thì Địa Tiêu giúp. Nay đổi thành Phong Huyền Thụy, hai huynh muội thực ra không có ăn ý gì. Hoàn toàn dựa vào sự tùy hứng của Phong Huyền Thụy và sự bao dung vô hạn của Tuế Tuế.
Phong Huyền Thụy vô ý dí cán bàn chải tre vào mặt Tuế Tuế, làm mặt nàng đỏ lên, nhưng Tuế Tuế vẫn ngớ ngẩn khen ngợi: "Ca ca giỏi quá!"
"Cái này ca ca cũng biết làm à!"
"Ca ca thật lợi hại!"
…
Kết quả của sự khen ngợi vô điều kiện là lòng tự tin của Phong Huyền Thụy được nâng lên cực độ.
Vất vả lắm mới giúp Tuế Tuế đánh răng xong, lại tiếp tục rửa mặt cho nàng. Việc rửa mặt thì đơn giản hơn, chỉ cần lau sạch bằng nước là được.
Nhưng Phong Huyền Thụy nhận ra thuốc trên đầu Tuế Tuế đã khô từ hôm qua, cần phải rửa sạch và bôi thuốc mới.
Cậu thử dùng khăn ướt lau đầu cho nàng, nhưng…
Khăn chưa vắt khô, nước chảy ướt hết người Tuế Tuế.
Dù vậy, Tuế Tuế vẫn không ngừng khen ngợi, làm Phong Huyền Thụy không khỏi phồng mũi.
Thật ra, Tuế Tuế cảm thấy ca ca rất tốt, lời khen của nàng đều xuất phát từ tấm lòng. Trước đây nàng nhận được rất ít sự quan tâm, nên giờ, chút thiện ý này cũng đủ làm nàng cảm kích.
Lưu đại phu bước vào, thấy mặt Tuế Tuế ướt, đầu ướt, y phục cũng ướt hơn nửa, suýt nữa tối sầm mặt mày.