“...Là tôi điên rồi hay là sếp Lục điên rồi... Trưa nay tôi đâu có uống rượu…” Đoàn Thước vẫn giữ tư thế quay nửa người lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người cho đến khi họ bước vào cửa tiệm, rồi mới nuốt khan, vỗ vỗ mặt, dáng vẻ tinh anh ngày thường hoàn toàn biến mất, anh ấy ngửi thấy mùi rượu Rum nhẹ nhàng nhưng rõ ràng trong xe, khóe miệng giật giật: “Sẽ không phải vậy đâu nhỉ.”
Lục Hạc Ninh không để tâm đến suy nghĩ của Đoàn Thước, giờ đây anh đang dẫn Hạ Kỳ An đi chọn bánh ngọt trong tiệm thủ công.
“Ngài Lục, ngài đến rồi, hôm nay vẫn là mouse dâu tây phải không ạ?” Tiệm thủ công này là một cửa hàng bánh ngọt cao cấp, vì nguyên liệu tinh tế, hình dáng đẹp mắt, hương vị thơm ngon, nên rất được yêu thích, mỗi ngày đều rất đông khách, một số món tráng miệng giới hạn thậm chí cần phải đặt trước. Mẹ của Lục Hạc Ninh rất thích mousse dâu tây ở đây, vì vậy bố của anh đã mở thẻ thành viên tại đây, thỉnh thoảng Lục Hạc Ninh sẽ làm người "Vận chuyển", lâu dần trở thành khách quen.
“Không, tôi chỉ muốn xem qua một chút.” Lục Hạc Ninh vô thức bảo vệ Hạ Kỳ An, sau khi nói xong câu đó, anh nhìn vào mắt Hạ Kỳ An: “Em thích ăn gì?”
“Mua cho em?” Hạ Kỳ An chớp chớp mắt, không hiểu ý của Lục Hạc Ninh.
“Vừa rồi nhìn em, chắc là chưa ăn được gì, mang về trường ăn làm bữa trà chiều đi.”
Lúc nãy ở nhà họ Hạ, họ chỉ mới ăn được một nửa thì Thẩm Nhạc Kỳ đã xông vào, Hạ Kỳ An cũng chỉ mới uống được vài ngụm canh.
Hạ Kỳ An rõ ràng không ngờ đối phương lại chu đáo như vậy, trong phút chốc cậu chưa kịp phản ứng, chỉ bối rối nhìn Lục Hạc Ninh. Lục Hạc Ninh không để cậu có thời gian suy nghĩ, quay sang nhân viên bán hàng đang đợi bên cạnh: “Làm phiền mỗi loại bánh đặc biệt và đặc sản hôm nay đều gói một phần.”
“Vâng, tôi sẽ chuẩn bị ngay.”
“À đúng rồi.” Lục Hạc Ninh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, gọi lại nhân viên bán hàng: “Đừng lấy những món tráng miệng có chứa xoài.”
“Vâng ngài Lục, xin ngài chờ một chút.”
“Ừm.” Lục Hạc Ninh không thể hiện quá nhiều cảm xúc, chỉ khi nhìn về phía Hạ Kỳ An, ánh mắt anh trở nên dịu dàng.
Còn Hạ Kỳ An thì không chắc chắn, chớp mắt mấy lần, nghiêng đầu một chút: “Anh Hạc Ninh, anh… biết em bị dị ứng với xoài à?”
“Ừm, vô tình nghe anh trai em nhắc đến một lần.”
Trong lúc vô tình nhắc đến mà anh lại nhớ rõ, Hạ Kỳ An tuy biết rằng sự quan tâm này chủ yếu là vì mối quan hệ với Hạ Tế Xuyên, nhưng vẫn bị sự chăm sóc của Lục Hạc Ninh làm cho cảm động.
Dù Hạ Lan và Trần Tư Vận làm việc bao nhiêu thì suy cho cùng cũng là kiếm tiền của nhà nước, ngay cả khi được thăng chức có trợ cấp nhưng lương của họ ở thành phố A, nơi đất đai đắt đỏ, họ cũng chỉ đủ để duy trì mức sống khá giả. Từ nhỏ Hạ Kỳ An đã hình thành thói quen tiết kiệm, trừ khi cần thiết hoặc trong một số tình huống đặc biệt, cậu sẽ không tiêu tốn quá nhiều cho việc ăn mặc. Vì vậy cậu không biết rằng việc tiêu xài tại một tiệm thủ công cao cấp như thế này sẽ tốn kém bao nhiêu tiền.
Nhân viên bán hàng của tiệm thủ công đã được đào tạo bài bản, không để hai người phải đợi lâu, mặc dù các món bánh ngọt ở đây tinh tế và nhỏ nhắn nhưng tính cả các món đặc biệt hôm nay và những món nổi tiếng của cửa tiệm, cũng có đến mười mấy loại, hai nhân viên bán hàng cầm rất nhiều túi trên tay.
“Ngài Lục, đã đóng gói xong rồi, ngài có muốn tôi mang đến xe không?”
“Ừ, mang ra xe đi.”
“Đợi đã.” Hạ Kỳ An thu lại ánh nhìn đầy kinh ngạc, nhìn Lục Hạc Ninh: “Anh Hạc Ninh, tất cả những thứ này đều dành cho em sao?”
“Phải, sao thế.” Lục Hạc Ninh ra hiệu cho những nhân viên bán hàng vẫn đang đứng đó mỉm cười chờ đợi, đối phương hiểu ý và mang đồ ra xe, Lục Hạc Ninh thì nắm lấy cổ tay Hạ Kỳ An đang định trả tiền, kéo cậu ra ngoài: “Bánh ngọt ở đây không lớn, em cũng có thể chia sẻ với bạn cùng lớp.”
“Nhưng để em tự trả tiền, không thể cứ làm phiền anh mãi thế này.”
“... Em là em trai của Hạ Tế Xuyên, số tiền này để anh ấy trả là được.” Nếu nói chuyện khác, Hạ Kỳ An chắc chắn sẽ từ chối, vì vậy trong tình huống này Hạ Tế Xuyên trở thành cái cớ hữu hiệu nhất.
Quả nhiên, nghe Lục Hạc Ninh nói vậy, Hạ Kỳ An mím môi, nhíu mày, cuối cùng cũng cất điện thoại.
Đoàn Thước vẫn đang đợi trên xe, anh ấy liếc nhìn hai người ngồi ở hàng ghế sau, biểu cảm tuy không thay đổi, nhưng trong mắt và giọng nói đã rộn ràng hơn nhiều.
“Sếp Lục, bây giờ chúng ta đến Đại học A phải không?”
“Ừ, lái xe đi.”
Giờ mới hai giờ hơn, khi đến Đại học A cũng mới hai giờ rưỡi, Lục Hạc Ninh không bảo Đoàn Thước lái xe vào trong, mà dừng lại bên lề đường không xa cổng trường Đại học A, “Chiều nay anh còn có cuộc họp, không đưa em vào trong được, đồ có hơi nhiều, em gọi bạn cùng phòng hoặc bạn cùng lớp, để bọn họ ra đón em đi.”
“Được aj.” Hạ Kỳ An thở phào nhẹ nhõm, thực sự mà nói, nếu Lục Hạc Ninh muốn lái xe vào trong, cậu khó mà từ chối, nhưng cũng có chút bất tiện, dù sao vừa mới xảy ra chuyện như vậy, tuy cậu không nghĩ mình là người nổi bật, nhưng chắc chắn có không ít người xem confession, nếu lại để người khác hiểu lầm, e rằng sẽ làm ảnh hưởng đến người nhà họ Hạ, mà cậu cũng không muốn gây thêm rắc rối.
Dù Lục Hạc Ninh là cố ý hay thực sự có việc, cậu đều rất cảm kích.
Hạ Kỳ An lấy điện thoại ra, ngón tay thao tác thành thạo trên màn hình, không lâu sau nhận được hồi âm, thấy điện thoại rung lên liên tiếp, Hạ Kỳ An thở phào nhẹ nhõm, ngồi trong xe, nhìn về phía cổng trường. Khoảng năm phút sau, từ cổng trường có một nam một nữ sinh viên bước ra, Hạ Kỳ An nở một nụ cười, quay đầu nhìn Lục Hạc Ninh.
“Anh Hạc Ninh, bạn của em đến rồi, hôm nay cảm ơn anh rất nhiều.”
“Không cần quá khách sáo, đồ hơi nhiều, để anh đưa em xuống.”
Đôi mắt của Lục Hạc Ninh tối lại, Hạ Kỳ An trước mặt anh luôn ôn hòa lịch sự, hiếm khi có khoảnh khắc bộc lộ cảm xúc, ngay cả khi cười cũng chỉ hơi nhếch khóe môi, ánh mắt dịu dàng, như một viên ngọc sáng bóng, nhưng vừa rồi, khi ánh mắt của Hạ Kỳ An nhìn đến hai người kia, đôi môi hồng nhạt khẽ mở, khóe mắt nở nụ cười, ngay cả nốt ruồi lệ ở đuôi mắt cũng trở nên sinh động, khiến khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cậu trở nên sống động hơn, làm trái tim của Lục Hạc Ninh không khỏi nhũn ra.