Chỉ Có Tôi Không Phải Là Yêu Quái?

Chương 18: Chính là ngươi, đừng có chối cãi

Tạ Chu Dao không có cách quản bình luận của cư dân mạng, cảm giác vô lực thật sâu đánh úp cậu.

Nếu như đặt vào trước kia, nhìn thấy giới giải trí nổi gió mây bay, chỉ cảm thấy là một người quần chúng, cũng không có lĩnh hội sâu sắc, lúc này biến thành đương sự trong phong ba, lập tức có thể lĩnh hội được tư vị trong đó.

Cậu trả lời tin nhắn của Giang Ngọc và Hùng Oa Oa, ném điện thoại sang một ben, buồn bực đi ngủ, nhưng thật sự lên giường nằm, lăn lộn đi lăn lộn lại cũng không ngủ được, nửa đêm gần sáng mới mơ màng ngủ thϊếp đi.

Trong căn phòng trống rỗng, thanh niên trên giường cuộn người lại, nửa người người lộ ra ngoài, vì động tác này mà áo ngủ bị cuộn lên, lộ ra eo thon lưng răn chắc ra ngoài, đôi mắt màu xanh xuất hiện, lóe lên rồi lập tức tối đi.

Giấc mơ mờ tối bị đánh vỡ, Tạ Chu Dao lại một lần nữa nhìn thấy con rồng băng khổng lồ, chỉ là bất đồng với trước đây, trong mơ không chỉ là cảnh tượng, lần đầu tiên có xúc cảm và âm thanh.

Cự long nâng cao sừng bay tới, đôi mắt màu xanh nhạt ánh lên bộ dáng người đối diện.

Tạ Chu Dao sửng sốt, nghiêng đầu tránh đi gió tuyết mà cự long cuốn tới, sự xuất hiện của cự long, mang tới mùi hương nhạt nhạt, trầm tĩnh nồng nàn hương khí độc đáo, có chút thuộc.

Tạ Chu Dao đứng đối diện cự long, tâm tình nôn nóng trước khi ngủ cũng ném ra sau đầu.

Cự long treo giữa không trung, hơi cúi đầu, đem đầu tiến tới trước mặt Tạ Chu Dao, nhìn thấy Tạ Chu Dao không động đậy, dứt khoát tham dò tiến về phía trước, dịu dàng lại bảo thủ dùng trán cọ trán đối phương.

“Ưʍ......” Tạ Chu Dao đón nhận đầy cái ôm, còn bị đầu cự long đυ.ng lùi về sau hai bước, cậu rất bất ngờ, giơ tay đón lấy đầu rồng, không dám động đậy.

Cự long tiếp tục “làm nũng”, đắc ý rung đùi cọ cọ trong ngực Tạ Chu Dao, còn ngẩng đầu hôn lên cằm đối phương.

Tạ Chu Dao bị làm cho ngưa ngứa, tay rốt cuộc cũng sử dụng được lực đạo, khống chế đầu rồng ở trong ngực.

“Lần trước cũng là ngươi.” Cậu lúc đầu còn có chút sợ hãi với sinh vật không biết này, nhưng hiện tại lại khó hiểu thấy cự long thân thiện, “Ngươi đυ.ng chỗ nào thế, eo tao rất đau, bị ngươi đυ.ng thiếu chút nữa là đau đến ngất xỉu.”

Miệng thì nói như vậy, Tạ Chu Dao nhìn mắt rồng, không dám dời tầm mắt đi.

Cự long chớp chớp đôi mắt tròn to, phát ra tiếng ngâm dài, cúi đầu lắc lắc, sừng dài lắc qua lắc lại ở không trung như ẩn như hiện.

Bên tai Tạ Chu Dao vang lên tiếng vù vù, chỉ cảm thấy âm thanh này như tiếng trống tiếng chuông, lại giống như tiếng binh khí lưỡi giác, âm thanh vừa phát ra, lòng người kinh sợ.

Chỉ là con rồng phát ra âm thanh này, động tác lúc này thoạt nhìn có chút ấm ức.

“Chính là ngươi, đừng có chối cãi.” Tạ Chu Dao không đợi Thần Long đã tức giận phát uy, lập tức lớn gan, không chỉ nói, còn tự cho rằng thực bí mật mà sờ đối phương.

Mũi rồng không sờ được, sờ sẽ trốn, trán cũng có thể sờ, sò rồng sẽ nhắm mắt cọ cọ tay cậu, còn có lông dài màu trắng trên đầu rồng, mượt lại dày, một chút cũng không giống như lúc ban đầu cậu nhìn thấy, ướt dượt từng sợi xoắn lại với nhau.

Tạ Chu Dao vuốt vuốt, trong lòng không nhịn được mà nhộn nhạo, cậu từng sờ mèo, lúc cho rằng mèo là đáng yêu nhất, là động vật có xúc cảm tốt nhất, hiện tại xem ra, rộng mới là......

Cặp sừng rồng còn to hơn đầu rồng, cuối cùng cũng không duỗi tay đi thăm dò, trong lòng cậu vẫn có chút hiểu về rồng, dù sao trong thần thoại, sừng rồng không phải là đại biểu cho lòng kiêu ngạo của rồng sao?

Sừng rồng không bị người khác tùy tiện sờ, như vậy là làm nhục rồng.

Thần Long không hề chớp mắt mà nhìn thanh niên, đột nhiên rút người rời đi, bay về phía sau thanh niên.

“Hửm?” Trong tay Tạ Chu Dao trống rỗng, còn chưa kịp quay đầu lại, đã thấy cự long từ một nơi khác bay ra, thân hình rồng vây quang cậu một vòng, đem cậu vây khốn cậu ngay tại chỗ.

Tạ Chu Dao cúi đầu, nhìn thân hình màu trắng của rồng che từ ngực tới đầu gối cậu, trong lòng lập tức không bình tĩnh nổi, nếu như cự long muốn siết chặt cậu, hẳn là có thể trực tiếp bẻ cậu thành hai nửa.

Cậu không biết xưng hô với cự long thế nào, cũng không hiểu cự long muốn làm gì kế tiếp, còn có không xác định mình xin tha nó cho tha cho không, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, hai tay đặt lên mình rồng, ngẩng đầu nhìn cự long.

Thần long duy trì tư thế quấn quanh, xoay đầu tiếp tục cọ vào lòng Tạ Chu Dao, Tạ Chu Dao không thể không lui lại, eo lùi về sau, cả người dán lên mình rồng.

Lúc cậu không ôm nổi đầu rồng, muốn nói dừng lại, cậu lại bừng tỉnh.

Tạ Chu Dao lật người ngồi dậy, ngồi ngốc một hồi còn chưa lấy lại tinh thần, thẳng đến khi chuông cửa vang lên, cậu mới bừng tỉnh.

Đứng bên ngoài chính là hàng xóm mới hôm qua mới gặp, lúc này một áo dài xám đậm, đứng ở ngoài cửa: “Chào buổi trưa.”

Tạ Chu Dao ngây ra một giây, không dám tin nhìn đồ hồng trong phòng khách, lại nhìn ra ngoài cửa, lập tức có chút luống cuống cào cào tóc: “Mời, mời vào, tôi đi đánh răng rửa mặt một chút, rất nhanh thôi!”

Tạ Chu Dao vừa tốc độ đánh răng, vừa hô lên với phòng khách, “Băng Di anh ăn cơm chưa, tôi không ngờ lại ngủ đến tận lúc này, tới mới ngủ dậy......”

Người đàn ông ngồi trên sô pha cười không nói, hắn nhìn xung quang một vào, đứng lên đi về phía toilet, đứng ở ngoài cửa nói, “Tôi còn nhớ lần trước cậu đã đồng ý với tôi, nói muốn mời tôi ăn cơm, tôi coi là thật rồi, cậu lúc nào có thời gian rảnh?”

Tạ Chu Dao cúi đầu rửa mặt, áo ngủ nhăm dúm dó, lộ ra nửa vòng eo, người đàn ông cao lớn ánh mắt rơi xuống, dần dần tối sầm.

“Đương nhiên là thật rồi.” Tạ Chu Dao rửa mặt xong, “Hôm nay anh có thời gian không?”

Băng Di lúc này tới tìm, có lẽ là có thời gian, trong lòng Tạ Chu Dao đang cân nhắc những cửa hàng ở Kinh thị một lần, còn thật sự không nghĩ được nên mời Băng Di đi ăn cái gì.

“Tôi đều nghe cậu.” Đằng sau truyền tới âm thanh mang ý cười.

Tạ Du Dao dứt khoát gật đầu, ra khỏi toilet đi vào phòng ngủ thay quần áo, 10 phút sau, mặc một áo khoác lớn cầm khẩu trang trên bàn lên, dẫn bạn mới ra khỏi nhà.

“Bạn tôi gửi cho tôi một đọa độ, là một nhà hàng cơm lam rất ngon.” Tạ Chu Dao đã gọi xe trước, Băng Di mới học lái xe không lâu nhìn thấy vậy, không nói là xe mình dừng ở dưới tầng, lúc đi qua xe mình cũng giả vờ không biết, trực tiếp đi cùng Tạ Chu Dao rời đi.

Lúc này là giữa trưa trong tiểu khu có rất ít người, Tạ Chu Dao một đường không gặp người cùng ngành, đợi ra khỏi cửa tiểu khu, người trên đường lớn nhiều hơn rất nhiều, ghi nhớ lời dặn dò của người đại diện cậu lấy khẩu trang đeo lên, một gương mặt vốn không lớn bị khẩu trang ché mất chỉ còn lại đôi mắt màu caramel.

“Sợ người khác nhận ra, người đại diện của tôi nói cần phải chú ý một chút.” Tạ Chu Dao giải thích với Băng Di.

Người đàn ông nhướng mày, cảm thấy lý do này nói không thông, làm như vậy phỏng chừng thực hiện không được hiệu quả lắm, hắn nhìn đôi mắt lưu chuyển của người trước mặt, “Tôi cảm thấy vô dụng.”

Tạ Chu Dao đầy nghi hoặc.

“Bởi vì mắt cậu rất đẹp.” Ngữ khí Băng Di phá lệ nghiêm túc, ánh mắt chuyên chú lại gần như là thành kính.

Tạ Chu Dao chỉ cảm thấy da mặt nóng lên, chân tay không biết đặt ở đâu, cậu bị nhìn như vậy, có chút không biết làm sao dời mắt nhìn về phía đường đối diện, vài giây sau lại không nhịn được mà dừng dư quang liếc đối phương.

Cứ lặng im không tiếng động như vậy, hai người chờ xe tới.