Chỉ Có Tôi Không Phải Là Yêu Quái?

Chương 19: Giẫm người khác để thượng vị cảm giác có tốt không?

Trên xe, Tạ Chu Dao kéo khẩu trang xuống thông khí, mặt nhìn ra ngoài cửa xe, có thể nào cũng không nhìn trong xe.

......Cậu hoàn toàn không ngơ Băng Di lại nói như vậy, nói xong còn nhìn cậu chằm chằm, biểu tình lại nghiêm trang, khen nam sinh xinh đẹp vốn dĩ là kỳ cục, nói đùa đùa cho vui thôi, quan trọng là biểu tình đó, một chút cũng không giống nói đùa.

Trong lòng Tạ Chu Dao nổi lên gợn sóng, như có móng vuốt mào cào giẫm một cái vậy, ngứa đến hoảng, kỳ thật đời này cậu chưa từng lĩnh hội cảm giác hoảng loạn như vậy, lần đầu tiên trong đời, cậu thậm chí còn có chút hối hận vì sao lại đồng ý ra ngoài ăn cơm với Băng Di.

“Tiểu tử, tiệm ăn Hùng Trúc đúng không?” Tài xế sau khi xác nhận địa điểm, dùng ánh mắt tò mò nhìn vào gương chiếu hậu.

Hai hành khách lên xe anh ta đã chú ý tới, một người cao cao rất có khí tràng, một người che che giấu giấu ánh mắt sững sờ, từ lúc xe chạy tới bây giờ cũng không nói gì, nói thì giống bạn bè, lại cứ thấy chỗ nào đó không đúng, nói không phải là bạn bè, sao lại ngồi cùng một chiếc xe đi chứ?

Tạ Chu Dao hắng hắng giọng, vội vàng trả lời.

“Đây là.....cùng nhau đi ăn cơm sao? Chưa từng nghe thấy tên cửa hàng này, ăn ngon không?” Tài xế người Kinh thị nổi tiếng cả nước, vì tài nói chuyện, lúc này nhìn thấy hành khách chỉ định vị trí quán ăn, liền nói chuyện hỏi thăm.

Tạ Chu Dao không có tâm nói chuyện với tài xế, đang chuẩn bị đáp ừm một tiếng, đã nghe thấy người bên cạnh mở miệng.

“Chu Dao, ăn ngon sao?” Người đàn ông nghiêng đầu, khẽ hỏi.

Tạ Chu Dao xoa xao lỗ tai, cảm thấy nghe vào tai, có chút kỳ quái khó hiểu, thấp giọng trả lời lại, “.....Chu Dao không thể ăn, quán cơm hẳn là ngon.”

Bên ngoài rất ồn ào, tài xế phía trước lỗi tai không tốt, không nghe thấy, nhưng gặp được người lãnh đạm không phản ứng lại, cũng không hỏi thêm, Băng Di cùng ngồi ghế sau lại nghe thấy rất rõ ràng, lập tức cười một cái, giấu đi khóe miệng đang cong lên.

Quán cơm lam mở trên đường khu phố cũ ngõ nhỏ, hai người xuống xe còn phải đi thêm một đoạn, Tạ Chu Dao đi theo bản đồ, Băng Di bên cạnh đi theo Tạ Chu Dao.

“Đi về phía nam, tức hợp viện nóc nhà màu nâu đỏ.....” Tạ Chu Dao vừa nhìn, vừa tìm đường.

Băng Di đi phía sau, mắt nhìn về phương hướng trong ngõ nhỏ, hắn cảm nhận được, nơi này có yêu lực tụ tập, đái khái là vị trí ở hướng nam.

Hai người rất nhanh tìm được bảng hiệu “Hùng Trúc Trúc”, cửa lớn khép hờ, bọn họ còn chưa bước qua ngạch cửa, đã nghe thấy tiếng truyền tới: “Đến đây!”

Tiếng thét to cùng tiếng bước chân đi tới, mở cửa là một vị có thân hình hơi béo, trên mặt là nụ cười xán lạn, “Tôi là bà chủ ở đây, hai vị sao?”

Cô trước tiên nhìn Tạ Chu Dao đứng phía trước, phát hiện chỉ là nhãi còn lớn lên xinh đẹp còn thân thiện, lập tức cười càng tươi, sau đó nhìn Băng Di ở phía au, khoảng khắc đối mắt với Băng Di, đồng tử lẳng lặng co rụt lại, toàn thân bất động thanh sắc mà đề phòng.

Tinh quái sống mấy trăm năm, từ sau khi Quốc gia yên ổn, đã không còn cảm thấy uy áp cường đại như thuyền đi ngược sóng nữa.

Quán cơm Hùng Trúc Trúc đã mở sắp 60 năm rồi, có dạng Yêu loại gì mà chưa gặp, nhưng nhìn một cái làm người ta không dám động, còn là lần đều tiên, bà chủ có chút hoảng hốt, không đoán được chân thân của đôi phương, còn đoán không ra ý đồ đến đây của đối phương.

Dựa theo thực lực cách biệt, đừng nói là cô, đến đại trưởng lão tộc gấu trúc ở đây, có lẽ cũng không làm được chuyện gì, nếu như đối phương đến gây chuyện, quá nhỏ hôm nay của cô chỉ sợ là trực tiếp đóng cửa.

Băng Di còn chưa đợi người tới, đã đoán được đối phương là Yêu loại gì, lúc này hắn mặc cho người bên trong đánh giá, dáng vẻ bình tĩnh “ngươi có nhìn nữa thì cũng không đánh lại ta”.

“Đúng, chúng tôi đến ăn cơm, Hùng Oa Oa tiến cử chúng tôi đến chỗ của bà chủ.” Tạ Chu Dao đứng giữa phong ba bão táp của bà chủ và Băng Di không hề hai biết gì.

Mỹ phụ bất động thanh sắc thở phào, sửa sang vẻ mặt cứng đờ, lại cười cười, nghiêng người đưa tay, “Ồ, thì ra là bạn bè của Oa Oa, hai vị mời vào bên trong.”

Tạ Chu Dao lớn lên ở phương nam vùng duyên hải, chưa từng tận mắt nhìn thấy dân cư tứ hợp viện, lúc này cảm thấy mới lạ đi vào bên trong, tứ hợp viện rất lớn, hẳn là đả thông vào mảnh đất, bên trong viện là ghế trúc và suối cạn trong sân, rất có cảnh ý, ánh mắt cậu lưu luyến, thưởng thức tới mê mẩn, còn có chút tiếc nuối, không sớm biết tới cửa tiệm này, hiện tại là xuân hạ giao mùa, cảnh quan khẳng định không đẹp như mấy tháng trước.

Bà chủ đi sau Băng Di, nơm nớp lo sợ, trên hành lang gặp phục vụ đang đi tới, cô vội vàng đưa mắt ra hiệu bảo đổi phương im lặng mà đi.

Hai người đi vào ghế lô sâu nhất của đình viện, cửa vừa đóng lại, yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy âm thành dòng suối nhỏ chảy ở bên ngoài.

Tạ Chu Dao tháo khẩu trang ra, “Anh gọi món trước, tôi đi toilet một chút, lập tức trở lại ngay.”

Băng Di gật đầu, cầm thực đơn gọi món, hắn nhớ rõ Tạ Chu Dao nhắc tới món cơm lam, hạ bút khoanh tròn món cơm lam đầu tiên.

Sân của ghế lô rộng hơn những nơi đi qua trước đó, Tạ Chu Dao không nhìn thấy phục vụ, dứt khoát tự mình đi dọc hành lang tìm toilet, cậu mới vòng qua đầy tường viện, đã nghênh diện một người.

Tạ Chu Dao lập tức nhận ra người trước mặt, chính là Tề Vũ được nhắc tới thường xuyên trong khu bình luận official của đoàn phim.

Người đối diện cũng rõ ràng là không ngờ gặp được Tạ Chu Dao ở đây, ánh mắt nhìn về phía Tạ Chu Dao rất u ám, tròng mắt hắn tràn ngập tơ máu, vành mắt thâm quầng, hai má hõm sâu, đã không còn quý khí tiểu thịt tươi của tiểu sinh lưu lượng trước đây nữa.

Trên mạng một mảnh chướng khí mù mịt, chính chủ gặp mặt rất lúng túng, Tạ Chu Dao nghênh đón ánh mắt của đối phương, nghĩ những lời đồn trái pháp luật của hắn trước đây,, lại nghĩ tới chính mình cùng hắn không có lui tới, liền nhắc chân chuẩn bị chạy lấy người.

“Cậu tên là Tạ Chu Dao đúng không?” Tạ Chu Dao cố ý tránh đi, Hề Vũ lại không muốn bỏ qua như vậy, “Không nhận ra tôi là ai sao?”

Tạ Chu Dao lại một lần nữa dừng lại: “Là tôi.”

Hè Vũ không vội mở miệng, ngược lại đánh giá thanh niên trước mặt, chậc chậc ra tiếng, ngữ khí trào phúng: “Giẫm người khác để thượng vị cảm giác có tốt không? Mùi vị hot search thế nào? Nghe nói cậu sau đó đi quay phim rồi, có tính là mượn một bước lên trời không?”

Tạ Chu Dao còn cho rằng Hề Vũ tìm cậu để nói về dư luận trên mạng, nghe hắn nói như vậy, rất cạn lời: “Tôi chỉ là bị gọi đi cứu tràng mà thôi.”

Hề Vũ đã mấy tháng không nhận được thông cáo, danh tiếng nghệ dĩ lưu lượng sớm đã bị tiêu trừ, cứ nghĩ tới Tạ Chu Dao có được may mắn này, lại tức không có chỗ phát tiết, dựa vào cái gì hắn lăn lộn trong giới mấy năm liền vẫn là đi không thuận lợi, một tên quần chúng lại có thể lên hot search thành minh tinh.

Hot search chương trình giản trí chắp tay đưa cho người ta còn chưa tính, còn cướp đường diễn xuất của hắn, hiện tại lại cướp đại ngôn của hắn.

“Còn thật sự là chiếm được lời còn khoe mẽ.” Hề Vũ càng nhìn Tạ Chu Dao, trong lòng càng khó bình hằng, “Tôi lại cảm thấy trên mạng nói không sai, cậu là một người qua đường vô danh, cơ hội hiện tại đều là từ cướp từ trong tay tôi, nhân khí hot search, đóng phim cổ trang, thậm chí là đại ngôn Phượng Bách Tường! Hút máu của tôi, học phong cách của tôi, đi con đường của tôi, có vui không?”

Tạ Chu Dao vốn dĩ còn muốn cho Hề Vũ một chút mặt mũi, nhìn thấy hắn hùng hổ dọa người, cũng không nhịn nữa.

“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ không học theo anh, tôi đảm bảo.” Bị người ta được nước lấn tới, có tính tình tốt thế nào cũng không nhịn được, ngữ khí Tạ Chu Dao rất lạnh, “Có lẽ lúc đầu cơ hội tôi bước vào giới giải trí, quả thật có liên quan đến anh, nhưng tôi sẽ không cảm ơn anh, bởi vì tất cả đều là anh tự làm tự chịu, đối với chuyện tổ chương trình lâm thời yêu cầu đổi người, cũng không phải tôi, bị gièm pha quấn thân khiến tổ chương trình chịu áp lực dư luận, cũng không phải tôi.”

“Cậu!” Hề Vũ bị chọc vào chỗ đay, mặt đầy phẫn nộ, biểu tình vặn vẹo, hắn cản bản không ngờ tới Tạ Chu Dao thân là người mới, thái độ lại cường ngạch như vậy.

“Quay phim và đại ngôn, đều là do người đại diện của tôi tranh thủ được, hai tài nguyên này là anh đã ký xong hợp đồng rồi sao, nếu không sao lại nói là tôi giành của anh?” Tạ Chu Dao quyết định nói một lần cho rõ, “Đương nhiên, nếu như anh kiên quyết cho rằng là như vậy, tôi kiến nghị anh không bằng tự kiểm điểm lại, tại sao mình thân là nghệ sĩ đã thành danh lâu rồi, tài nguyên đến tay lại không nắm được, cuối cùng lại bị một “người qua đường vô danh” lấy đi.”

“Cậu cho rằng cậu là ai! an tâm tự nhiên dùng tài nguyên của người khác, lấy đâu ra tự tin mà nói chuyện với tôi như vậy?” Giọng nói Hề Vũ đột nhiên tăng cao, khàn khàn chói tai, “Có biết ở trong giới, cậu không tính là cái gì! Tôi sẽ cho cậu giáo huấn để nhớ kỹ!”

Hề Vũ phạm pháp bị phơi bày trở thành một chuyện vết nhơ của nghệ sĩ, sớm đã là chuyện mọi người đều biết, Tạ Chu Dao liếc thấy có người phục vụ nghe tiếng mà đi tới, lại nhìn đối phương bộ dạng điên điên khùng khùng, lập tức không muốn dây dưa nữa.

“Cậu đi cái gì?” Hề Vũ nghĩ tới mình xảy ra chuyện xong, tài nguyên trong tay đều bị phân đi, chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, nhìn thấy Tạ Chu Dao muốn đi, lập tức duỗi tay muốn bắt lấy.

Tạ Chu Dao nhíu mày, lập tức tránh né, cậu lùi về sau, lại đâm vào l*иg ngực rộng lớn rắn chắc.

Phía sau, Băng Di đợi lâu tự mình đi ra tìm, hắn kéo người trong lòng an trí sang một bên, ánh mắt nhìn chằm chằm người hồi lâu, nghiêng đầu hỏi Tạ Chu Dao.

“Người này là ai? Là người cậu quen biết sao?”

Thần long ngủ mấy ngàn năm ở sông băng vô cùng nghi hoặc, bởi vì xác thật không nhận ra người trước mắt này là ai, mà Hề Vũ mất đi lý trí, chỉ cho rằng Băng Di giả vờ không biết hắn, nói như vậy là để cố ý kiếm chuyện.

Hắn giơ tay lên muốn bắt lấy cánh tay Tạ Chu Dao, tay vừa duỗi ra, đã bị người đàn ông đứng bên cạnh chặn đứng, rồi dùng sức đẩy ngược về sau.

Tiểu sinh ngày xưa ngã xuống đất mặt trắng bệch, đau đến nhe răng trợn mắt, nửa ngày cũng không kêu ra một tiếng.