Trời ơi! Quản gia chắc hẳn là người cầu toàn trong truyền thuyết, giây tiếp theo sẽ nhận ra mình và bắt đầu đuổi tà ma đi ~
Nghĩ tới nghĩ lui, Tɧẩʍ ɖυ lại cảnh giác mở to mắt, đôi mắt tròn xoe như chú mèo con mới về nhà, khiến cho quản gia đã làm việc trong nhà nhiều năm cũng không nhịn được mềm lòng.
"Cậu chủ nhỏ cảm thấy thế nào? Bác sĩ khuyên nên đi dạo hít thở không khí trong lành." Đã quen với việc Tɧẩʍ ɖυ không trả lời, quản gia cũng không để không khí trong nhà trở nên ngột ngạt.
Phẫu thuật? Phẫu thuật gì cơ!
Tɧẩʍ ɖυ nghiêng đầu, cốt truyện vốn mơ hồ dần hiện ra, chắp vá lại thành kịch bản của cả nhà họ Thẩm.
Mỗi thế hệ đều có ân oán tình thù của riêng mình, khi ba mẹ Thẩm bước vào tuổi trung niên, không ít tân quý nổi bật tràn vào thị trường thương nghiệp.
Để làm nổi bật, nhà họ Thẩm lần lượt xuất hiện anh cả tài giỏi nhưng bị ép làm bia đỡ đạn, anh hai thì làm nền cho nhân vật chính và cậu chủ giả yếu ớt tự kỷ bẩm sinh.
Chờ đã? Cậu chủ giả!
Giật mình thon thót, Tɧẩʍ ɖυ còn chưa kịp thoát khỏi cuộc sống quý tộc nhàn hạ nằm im hưởng thụ thì đã nhận ra mình đã bước vào phó bản địa ngục, trong nháy mắt chán nản cúi đầu.
"Cậu chủ nhỏ?" Thấy cậu chủ nhỏ ủ rũ, quản gia vội vàng đặt con dao trong tay xuống, còn chưa kịp liên lạc với bà Thẩm và ông Thẩm thì đã bị tiếng xe máy ầm ầm ở cửa cắt ngang.
Thẩm Tinh Thước cool ngầu dừng xe máy ở cửa, không thèm để ý hai người đang nhìn chằm chằm trong phòng khách, tự mình đi về phía phòng.
Bị bơ, Tɧẩʍ ɖυ: Run rẩy trong sợ hãi...
Quản gia nhìn vào ánh mắt ngây thơ của Tɧẩʍ ɖυ, hít sâu một hơi, cắn răng đi tới: "Cậu hai, cậu..."
"Lấy giấy tờ!"
Tuy giọng điệu không tốt nhưng Thẩm Tinh Thước vẫn cứng nhắc trả lời câu hỏi của quản gia.
"Giấy tờ gì?" Quản gia lạnh sống lưng, kinh hãi nhìn hành động lục tung đồ đạc của Thẩm Tinh Thước, "Cậu hai muốn bỏ nhà ra đi?"
Thẩm Tinh Thước nhíu mày, vị trí địa lý của nhà họ Thẩm có độc à? Nhỏ thì bệnh chưa khỏi, giờ lớn cũng phát điên rồi?
Liếc nhìn đứa nhỏ đang run rẩy, Thẩm Tinh Thước nghiến răng nghiến lợi: "Chú Lưu, chú không thể nào mong tôi tốt lên được à!"
Quản gia cười gượng gạo, sau đó lau mồ hôi trên trán, tiếp tục thăm dò hỏi, "Vậy, cậu hai định... ra ở riêng?"
[Hahaha, chú Lưu thật thú vị, sao không nói anh hai muốn bỏ trốn cùng người khác nhỉ!]
Chưa kịp để Thẩm Tinh Thước trả lời, giọng nói chế giễu lại vang lên bên tai, ngữ khí không hề che giấu sự chế nhạo.
Thẩm Tinh Thước kinh ngạc nhìn không khí xung quanh Tɧẩʍ ɖυ, rồi lại nhìn chú Lưu đang lo lắng, theo bản năng tự tát vào mặt mình một cái.
[Ồ hố! Không hổ là vai phụ, anh hai này trông thật ngốc nghếch]
Lần này Thẩm Tinh Thước nghe rõ ràng, giọng điệu hả hê khiến anh ta không khỏi bật cười, ngoài chú Lưu ra, trong nhà chỉ còn lại đứa em trai Tɧẩʍ ɖυ này thôi.
Bước qua chú Lưu vẫn đang chìm đắm trong tình tiết bỏ nhà ra đi, Thẩm Tinh Thước nhìn Tɧẩʍ ɖυ đang giả vờ như mình không tồn tại, cố gắng nín cười, khẽ nheo mắt, tiến lại gần đứa em trai vốn im lặng này.
[Sao thế? Nhìn mình làm gì chứ! Mình có nói gì đâu, hay là bị chú Lưu nói trúng chỗ đau, thẹn quá hóa giận, định trút giận lên người mình?]
Vẻ mặt sợ hãi của Tɧẩʍ ɖυ hiện rõ trên mặt, cách Thẩm Tinh Thước hai mét đã bắt đầu run rẩy, giống như chú mèo con bị bắt nạt.
[Trời sắp mưa, anh trai sắp đánh em trai! Cứu tôi với!]
Bỗng bước chân tiến lên của Thẩm Tinh Thước khựng lại, khuôn mặt đẹp trai pha chút bất cần đời tràn ngập vẻ khó tin.
Sàm sỡ sao?
Với cái thân hình gầy gò, tay chân khẳng khiu của Tɧẩʍ ɖυ mà cũng bị sàm sỡ hả?
Những người thích Thẩm Tinh Thước ở trường xếp hàng dài đến tận nước Pháp luôn kìa! Anh ta cần gì phải sàm sỡ một bộ xương khô vị thành niên chứ!
"Anh hai, sao... sao vậy ạ?"
Tɧẩʍ ɖυ không biết tiếng lòng của mình đã bị lộ, thấy Thẩm Tinh Thước càng lúc càng đến gần, cậu chỉ muốn chui đầu vào khe sofa.
Thấy vỏ gối sắp bị em trai nhỏ giật ra, Thẩm Tinh Thước mới dừng bước, hơi nheo mắt lại, trêu chọc với vẻ đầy ẩn ý.
"Nhóc câm biết nói rồi à?"
Không chỉ biết nói, mà trong lòng còn nói tào lao nhiều lắm!
Lòng can đảm vừa mới dấy lên của Tɧẩʍ ɖυ lập tức xẹp xuống, cái đầu nhỏ cũng cúi xuống theo, cậu hiểu ý của Thẩm Tinh Thước.