Vai Chính Công Thụ Đều Yêu Tôi

Chương 20


Nghe vậy, Cố Nham đi theo sau không khỏi ngạc nhiên, bởi vì Cố Bắc Thần trước giờ luôn là người khiêm tốn, không phải kiểu người thích gây chuyện.

Ngược lại, đồng đội của Phương Dã đều cười lớn.

“Cậu chọn nhầm người rồi!”

“Không đấu được đâu, nếu không người ta sẽ nói đội trưởng của chúng tôi bắt nạt tân sinh viên mất!”

Phương Dã thì không cười.

Hai gia tộc của họ đều là thế gia, hắn biết Cố Bắc Thần từ khi còn nhỏ và cũng hiểu rõ đối phương mạnh mẽ đến mức nào.

Cho dù Cố Bắc Thần không phân hóa thành Alpha và nhỏ hơn hắn một tuổi, thì cũng tuyệt đối không phải một đối thủ có thể xem thường.

Dù sao thì người xuất thân từ gia tộc như họ đều trải qua một phương pháp huấn luyện đặc biệt, cả hắn và Cố Bắc Thần đều được định sẵn là nhân tài xuất chúng trong tương lai, từ khi sinh ra đã được đào tạo nghiêm khắc. Vào Học viện Quân sự Liên bang chẳng qua chỉ là một bước đi trong lộ trình đã định sẵn.

“Cậu muốn so cái gì?”

Ánh mắt của Cố Bắc Thần lại một lần nữa lướt qua Tô Nhiên, rồi mới trầm giọng đáp: “Cơ giáp.”

Đột nhiên có trận đấu để xem, sự chú ý của mọi người đều dồn cả vào đó.

Do sức phá hoại của cơ giáp quá lớn nên các trận đấu hàng ngày đều diễn ra trên bản đồ ảo.

Bức tường tự động mở ra một cánh cửa lớn, khi cả hai người bước vào phòng thực chiến ảo, cánh cửa kim loại biến thành một màn hình hiển thị.

Trên màn hình, bóng dáng của hai người nhanh chóng biến thành hai bộ cơ giáp, một bộ màu bạc xám và một bộ màu xanh đen.

Vì có Phương Dã tham gia, kỳ vọng của mọi người với trận đấu này vốn đã rất cao.

Ngay khi Phương Dã ra tay, tiếng hoan hô bên ngoài lập tức vang lên. Nhưng ngay sau đó khi thấy Cố Bắc Thần có khả năng ngang ngửa với hắn, mọi người đều kinh ngạc đến mức câm lặng rồi dần dần không còn ai lên tiếng nữa.

Đối với họ, ai thắng trận này đã không còn quan trọng, điều quan trọng là khoảng cách giữa họ và hai người này quá lớn, lớn đến mức khiến họ không còn động lực để đuổi kịp.

“Cái này… quá đỉnh rồi.”

“Cậu tân sinh này là ai vậy?”

Cố Nham mỉm cười: “Biết ngay các cậu không nhận ra, đây là Cố Bắc Thần.”

“...Thảo nào.”

Tô Nhiên nhíu mày, trên màn hình ánh sáng xanh đỏ liên tục nổ ra thành những vòng sáng, nhanh đến mức cậu hầu như không nhìn rõ động tác của họ.

Nhưng cậu lại có cảm giác Cố Bắc Thần dường như ra tay rất mạnh, giống như trong lòng đang kìm nén một cơn tức giận vậy.

Trong khi đó, hệ thống lại đột nhiên cảm thấy yên tâm.

Hệ thống: “Kịch bản viết y hệt thế này! Họ không đánh thì không quen, không phải oan gia không gặp gỡ."

"Tuy nhân vật chính công thắng, nhưng cũng phải thừa nhận nhân vật chính thụ rất mạnh. Còn nhân vật chính thụ vì thua nên bắt đầu chú ý đến công hơn. Hai người ngoài mặt thì không ưa nhau, nhưng lại thường xuyên cùng nhau huấn luyện, dần dần nảy sinh tình cảm! Câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp không phải đã đến rồi sao!"

Tô Nhiên: (gật đầu) “Vậy thì tốt.”

Hệ thống: “Bầu không khí kỳ lạ vừa nãy chắc chắn chỉ là ảo giác!”

Nhưng lời hệ thống vừa dứt, biến cố đã xảy ra.

Cơ giáp bạc bất ngờ tăng tốc lao tới, màn hình lóe lên ánh sáng trắng, vang lên hai tiếng "tít tít" và kết quả cuối cùng được công bố.

Người thắng không phải Phương Dã mà là Cố Bắc Thần.

Hệ thống: "???" Đây không phải là những gì đã định sẵn!

Khi hai người bước ra, có thể thấy sắc mặt của Phương Dã rõ ràng không được tốt.

Trên màn hình, bảng xếp hạng đang nhấp nháy ánh sáng, giọng nói nữ trầm ấm và thanh lịch vang lên, thông báo rằng thứ hạng đã thay đổi.

Tất cả mọi người hoặc là kinh ngạc hoặc là khâm phục, ánh mắt đều dồn vào Cố Bắc Thần.

Nhưng Cố Bắc Thần lại nhìn thẳng về phía Tô Nhiên.

Tô Nhiên vẫn còn đang ngơ ngác thì Cố Bắc Thần đã sải bước về phía cậu trong ánh mắt chú ý của tất cả mọi người.

Đồng phục của Cố Bắc Thần vẫn chỉnh tề, lưng anh thẳng tắp, trên gương mặt anh tuấn lấm tấm vài giọt mồ hôi. Dù vẫn đang thở nhẹ vì vừa trải qua trận đấu, anh đã đứng vững trước mặt Tô Nhiên, gần như cố chấp đưa tay ra với cậu.

"Đi thôi."

Dáng vẻ ấy, như thể trận đấu này chưa từng liên quan đến vinh quang, mà tất cả nỗ lực đều chỉ vì Tô Nhiên chính là phần thưởng của anh sau chiến thắng.

---

Mọi người xung quanh đều ngẩn người.

Một mặt, họ thực sự không nghĩ rằng Phương Dã sẽ thua, dù sao hắn cũng là người đứng đầu trường, không ai có thể nghi ngờ vị trí đó, hắn gần như ở một đẳng cấp khác hoàn toàn so với những người còn lại.

Kiểu như có người đạt 100 điểm vì giới hạn chỉ có thể đạt được 100, còn Phương Dã đạt 100 điểm vì thang điểm tối đa chỉ đến 100 mà thôi.

Vì vậy dù biết Cố Bắc Thần là người của nhà họ Cố, mọi người vẫn không khỏi bị chấn động.

Dẫu cho hai người vừa rồi đều ngang tài ngang sức, nhưng việc Cố Bắc Thần là một Beta mà vẫn mạnh đến mức này khiến họ không khỏi tự hỏi: Nếu anh vốn phân hóa thành Alpha, sức mạnh đó sẽ còn kinh khủng đến mức nào?

Đây vẫn còn là con người sao?

Nhưng Cố Bắc Thần lại hoàn toàn phớt lờ những ánh mắt ngưỡng mộ hay kinh ngạc của mọi người, anh không hề có ý định nán lại.

Khi thấy Tô Nhiên cuối cùng cũng ngoan ngoãn bước về phía mình, anh lập tức nắm lấy tay cậu chuẩn bị rời đi.

“Đợi đã…”

Ngay khi Cố Bắc Thần sắp đi xuyên qua đám đông, có người bước ra chặn anh lại.

“Xin hỏi, cậu có thể tham gia đội của chúng tôi trong kỳ thi cuối kỳ không…?”