Minh Nguyệt Chiếu Ta

Chương 85

Giang Nguyệt nghĩ một lúc, rồi lắc đầu: "Ta chắc không có nhũ danh, ở nhà chỉ gọi ta là Giang Nguyệt."

"Muội nói ca ca muội còn có tự? Nhà muội không đặt nhũ danh, có đặt tự không?" Nhϊếp Chiếu chưa từng nghe nàng nhắc đến, cứ tưởng nhà nàng không đặt nhũ danh và tự cho con cái, không ngờ đại ca nàng có. Nàng cuối năm sẽ mười lăm tuổi, sắp đến tuổi cập kê, theo lý nên có tự từ khi còn nhỏ để làm quen.

Nhϊếp Chiếu không hỏi thì thôi, hỏi lại khiến Giang Nguyệt thấy mình thật đáng thương, nàng hít hít mũi: "Tam ca có nhũ danh không? Có tự không?" Nàng nghe Ban Nhược nói, gia đình Tam ca rất yêu thương hắn, nên chắc chắn hắn có.

Nhϊếp Chiếu gật đầu: "Ta có tự, là Tử Nguyên, nhưng ở Chúc Thành không cần dùng, ai cũng không có tự, không quan tâm mấy chuyện này." Về nhũ danh, hắn lảng tránh, nhất định không chịu nói với Giang Nguyệt.

"Vậy Tam ca không thể đặt cho ta một tự sao? Ta còn kịp dùng khi cập kê."

Nhϊếp Chiếu trong đầu lướt qua vô số từ, nhưng chưa kịp nói ra đều thấy không hợp, hắn không nghĩ ra từ nào phù hợp với nàng, nên từ bỏ, bảo nàng: "Đợi chút, ta nghĩ kỹ, nghĩ ra cái nào hợp sẽ đặt cho muội, chắc chắn kịp khi muội cập kê."

Giang Nguyệt đưa tay ra, ánh mắt đầy mong chờ như nước xuân tan băng: "Vậy móc ngoéo, Tam ca không được lừa ta."

"Đồ nhỏ nhen." Nhϊếp Chiếu chợt lóe lên ý nghĩ, móc ngoéo với nàng: "Nếu chưa nghĩ ra tự, trước đặt nhũ danh cho muội, được không?"

"Là gì?" nàng hỏi.

Nhϊếp Chiếu kéo tay nàng, nhúng nước rồi viết hai chữ "Cân Cân" vào lòng bàn tay nàng.

Giang Nguyệt lật qua lật lại xem mấy lần, không hiểu nghĩa.

“Mọi việc không nên cân nhắc quá, muội gọi là Cân Cân, sau này mọi việc ta sẽ không cân nhắc quá với muội. Nhưng Cân Cân vốn là từ chỉ sự sáng suốt, sau này mới biến thành cân nhắc quá chi li, quá sáng suốt sẽ trở thành cân nhắc quá. Ta chỉ lấy ý này thôi.”

“Vậy trước đây tam ca có cân nhắc quá với ta không?”

"Bị muội chọc tức chết. Sau này cân cân sẽ dán lên trán muội, nhắc ta không được giận."

Giang Nguyệt cười khúc khích, không ngờ mình lại làm hắn tức giận đến vậy: "Nhưng ta không thấy Tam ca thật sự giận ta? Còn nghĩa khác không?"

Nhϊếp Chiếu im lặng, cúi mắt, hàng mi dài rủ xuống như bóng hoa hoàng hôn, hắn hơi nghiêng đầu, nói khẽ: "Một cân là nặng, thêm một cân, nặng hơn ngàn vàng." Nói xong, mặt hắn đỏ ửng, dùng mu bàn tay che đi, mới dần biến mất.

Giang Nguyệt nghẹt thở, gần như run rẩy, cổ họng bị nghẹn, mãi mới tìm lại được giọng nói: "Ta trong lòng Tam ca, nặng hơn ngàn vàng?"

"Ban đầu không có, một cân gạo cũng không bằng, tiếc là đầu óc ta không tốt, giữ muội lại hai năm, giờ có lẽ vậy. Mẹ muội yêu ca ca muội, ta đương nhiên cũng muốn muội biết, muội cũng có người yêu thương.”Nhϊếp Chiếu nói xong, chỉ nghe tiếng bát đũa rơi lộp độp, Giang Nguyệt lao tới ôm hắn.

Hắn cảm thấy thứ nóng hổi chảy xuống cổ áo, ướŧ áŧ như mưa muối mùa hè.