Lý Đông là một công chức điển hình nên anh đã hình thành thói quen ngủ sớm dậy sớm. Mỗi ngày, anh tuân thủ nếp sống và làm việc có quy củ đến mức khiến người khác khó mà tin được. Việc thức khuya quá mười hai giờ đối với anh gần như là một sự hành hạ, trái ngược hoàn toàn với nguyên tắc sinh hoạt của mình.
Ngày hôm sau không phải cuối tuần.
Nhưng dù không phải cuối tuần, Lý Đông cũng không hiểu tại sao mình lại dậy sớm như vậy.
Anh tỉnh dậy ở một thế giới xa lạ, nhưng trong lòng lại không hề hoảng loạn, chỉ có sự thắc mắc. Tại sao lại xảy ra chuyện này?
Thế giới thực tại của anh vẫn còn tồn tại chứ?
“Nhị thiếu, bữa sáng của ngài đã sẵn sàng.”
Hàn gia giống như những gia đình truyền thống, vẫn giữ những đầu bếp và người giúp việc người Philippines.
"Hôm nay dậy sớm vậy?" Uông Vân ngồi đối diện con trai, trang nhã thưởng thức bữa sáng của mình.
Bà là tổng giám đốc của công ty thiết kế trang sức Hàn Thị, mỗi tháng khoảng mười lăm ngày bà phải đến công ty đúng giờ. Hôm nay là một trong những ngày đi làm, nên bà dậy sớm hơn bình thường.
"Mẹ định đi làm à?" Lý Đông đột nhiên nhớ ra Hề Tinh Linh cũng làm việc dưới trướng của Uông Vân. Cậu chàng này còn là một nhà thiết kế trẻ được Uông Vân rất coi trọng.
Chỉ có điều, Uông Vân vẫn chưa biết rằng người mà bà đánh giá cao lại chính là "đồ chơi" của hai đứa con trai mình.
Khi Lý Đông bày tỏ ý định muốn đến công ty xem qua, Uông Vân vô cùng ngạc nhiên, suýt nữa thì sặc sữa đậu nành.
"Con muốn theo mẹ đến công ty? Con định bắt đầu làm việc sao?" Đây đương nhiên là một tin tốt. Bà vẫn đang mong Hàn Duật Bạch sẽ sớm tiếp quản công việc của gia đình.
"Để xem rồi tính." Lý Đông không vội đưa ra quyết định, việc có đi làm hay không, anh sẽ quyết định sau.
Uông Vân nghi hoặc hỏi: “Nhưng con học tài chính, sao lại muốn đến công ty thiết kế? con hẳn là nên theo anh trai mới đúng...”
Lý Đông: "Con chỉ định xem qua thôi, đừng có tỏ vẻ như con nhất định sẽ làm việc ở công ty thiết kế." Đây là thái độ thường ngày của Hàn Duật Bạch khi nói chuyện với Uông Vân.
"Tốt tốt." Thấy Uông Vân đồng ý, Lý Đông rốt cuộc hiểu tại sao Hàn Duật Bạch lại có tính cách kiêu ngạo như vậy. Đó là do sự cưng chiều từ mẹ và anh trai.
Châu báu Hàn Thị, ở tòa nhà Thiên Tinh cao 28 tầng.
Để làm việc ở đây với vai trò nhà thiết kế, người đó phải là người xuất sắc trong ngành hoặc là một tài năng trẻ đầy triển vọng, những người đã thể hiện xuất sắc trong thời gian học tập tại trường thì mới có thể được công ty lựa chọn.
Hề Tinh Linh thuộc loại người có thành tích đặc biệt xuất sắc. Dù chưa tốt nghiệp, cậu đã nhận được rất nhiều lời khen. Hơn nữa, nhờ ngoại hình nổi bật và khí chất nhu hòa, cậu được các giáo viên yêu mến và đưa cho rất nhiều cơ hội.
Hề Tinh Linh vào được bộ phận thiết kế của Châu Báu Hàn Thị là nhờ một giáo viên giới thiệu cho. Vị giáo viên này có mối quan hệ tốt với Uông Vân, rất nhanh đã giúp Hề Tinh Linh có cơ hội phỏng vấn.
Khi Uông Vân nhìn thấy các tác phẩm của Hề Tinh Linh và gặp cậu, bà lập tức quyết định nhận Hề Tinh Linh vào đội ngũ của mình.
"Con muốn xem gì? Có cần mẹ dẫn con đi tham quan không?" Uông Vân đã nghỉ mấy ngày, công việc bị tồn đọng đã chất một đống cao, nhưng vì con trai, bà có thể gác công việc sang một bên.
"Không cần đâu, mẹ cứ đi làm việc đi. Con tự mình đi xem." Lý Đông đến rất nhanh đã thu hút sự chú ý của cả bộ phận thiết kế.
Tin tức về việc Lý Đông là nhị công tử của Hàn gia lan truyền với tốc độ chóng mặt trong công ty.
Lúc Hề Tinh Linh nhìn thấy Lý Đông, ly cà phê trong tay rơi loảng xoảng xuống đất. Cậu không phải sợ hãi, mà là vui mừng.
"Nhị thiếu?" Từ tối qua, sau khi giúp Hàn nhị thiếu, Hề Tinh Linh vẫn luôn nhớ thương đến mùi vị của anh. Cậu chỉ hy vọng khuôn mặt mình nhanh chóng hết sưng để có thể đi tìm Hàn nhị thiếu, cầu xin anh thượng mình.
“Làm sao lại bất cẩn như vậy?” Lý Đông tiến gần, khi thấy mặt đất bừa bộn, liền dừng lại, gọi: “Dì lao công ở đâu? Lại đây dọn dẹp một chút.”
Trên thực tế, khi Hề Tinh Linh làm rơi ly, đã có người gọi nhân viên vệ sinh. Họ không phải vì giúp Hề Tinh Linh, mà là để tạo ấn tượng tốt với nhị công tử.
Hề Tinh Linh cũng cảm thấy tiếc nuối, lo lắng rằng mình sẽ để lại ấn tượng xấu với nhị công tử.
“Cẩn thận kiểm tra mặt đất, đừng để lại mảnh vụn thủy tinh.” Lý Đông kiên nhẫn đứng bên cạnh, dặn dò nhân viên vệ sinh.
Hề Tinh Linh thấy cảnh tượng này, tâm không khỏi run rẩy, như thể gặp được Hàn Thiên Lâm vậy.
“Đại… nhị thiếu…” Hề Tinh Linh âm thầm ép chặt lòng bàn tay, cố gắng giữ bình tĩnh.
Cậu không muốn biểu lộ quá nhiều tình cảm với Hàn Thiên Lâm trước mặt nhị thiếu. Dù nhị thiếu có vẻ tốt bụng, nhưng cậu biết hành động của mình là không phù hợp.
“Làm gì thất thần vậy? Còn không đi rửa giày đi” Lý Đông nhìn thấy đôi giày bị cà phê dính bẩn, liền nhắc nhở.
“Không sao đâu, tôi dùng khăn ướt lau một chút là được.” Hề Tinh Linh không quá lo lắng về đôi giày trắng của mình, hiện tại toàn bộ sự chú ý của cậu đều đặt trên người Lý Đông: “Ngài đến công ty có việc gì?”
Hề Tinh Linh không khỏi suy nghĩ, liệu có phải nhị thiếu biết mình làm việc ở đây không? chẳng lẽ Hàn nhị thiếu có chút hứng thú với mình?
“Cần lý do sao?” Lý Đông nhướn mày, không có ý định đứng đây nói chuyện dài dòng với Hề Tinh Linh. Công ty thiết kế Châu Báu Hàn Thị rất cao cấp, anh thực sự muốn tham quan một chút.
Thấy Lý Đông chuẩn bị đi, Hề Tinh Linh không chút do dự theo sau: “Nhị thiếu, đợi tôi với.”
Từ một khía cạnh nào đó, hành động của cậu rất quyết đoán, một khi đã quyết định làm gì thì sẽ làm ngay, một lời không hợp liền rút thắt lưng quần của nam nhân, quả là vô cùng bạo dạn.
Lý Đông nhận ra Hề Tinh Linh đang đi theo, anh cũng không ngăn cản mà hỏi: “Cậu đã làm việc ở công ty bao lâu rồi?”
“Hai tháng, hiện tại đang trong thời gian thực tập.” Hề Tinh Linh không rời mắt khỏi Lý Đông, dù Lý Đông chỉ giống người kia sáu bảy phần, nhưng cậu đã cảm thấy rất mãn nguyện, như say như mê, không thể rời mắt.
“Cuộc sống có áp lực lớn không?” Lý Đông nhớ rõ Hề Tinh Linh thuộc một gia đình khá giả, cha mẹ đều làm việc ở trường, chỉ có cậu ấy sống một mình bên ngoài.
Tối qua, khi đi qua khu vực Hề Tinh Linh ở, dù không phải ở trung tâm thành phố phồn hoa, nhưng tiền thuê nhà chắc chắn cũng không rẻ.
“Hiện tại tạm ổn, sau khi chuyển chính thức thì lương sẽ cao hơn.” Hề Tinh Linh rất mong đợi ngày được nhận chính thức, chi phí sinh hoạt hiện tại quá cao, cậu vẫn đang dùng tiền tích lũy trước đây.
Có điều Hề Tinh Linh cảm thấy rất ngạc nhiên khi nhị công tử lại quan tâm đến tình hình sinh hoạt của mình, khác hẳn với những gì cậu nghe đồn về anh.
“À.” Lý Đông chỉ tùy tiện hỏi, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu Hề Tinh Linh đang chăm chú nhìn mình từ tấm kính bên cạnh khiến anh cảm thấy hơi khó chịu: “Được rồi, quay lại làm việc đi, không cần đi theo tôi.”
“Để tôi theo giới thiệu nơi này cho ngài…”
“Không cần.” Lý Đông trợn mắt: “Tôi đến công ty của nhà mình còn cần cậu giới thiệu sao?”
Hề Tinh Linh đỏ mặt, cậu chỉ nghe đồng nghiệp nói nhỏ rằng nhị công tử chưa bao giờ đến công ty này, nên mới có suy nghĩ như vậy.
“Hôm nay ăn mặc thật bình thường.” Lý Đông đánh giá cậu từ trên xuống dưới, nhận xét: “Không giống như đêm qua, trông không khác gì đi bán thân.”
Tối qua anh cảm thấy Hề Tinh Linh chỉ hận không thể trần chuồng đi ra ngoài, quần áo chỗ này khoét một lỗ, chỗ kia khoét một lỗ, theo cách nói dễ nghe thì là thời thượng, nhưng khó nghe thì chính là dâʍ đãиɠ.
Hề Tinh Linh lúng túng nói: “Khi đi làm tôi sẽ không mặc như vậy.” Hôm qua là vì đi gặp Hàn Thiên Lâm, bạn gay cùng phòng đã khuyên cậu, nam giới thường thích vẻ ngoài hấp dẫn, bảo nếu cậu ăn mặc như vậy, nói không chừng sẽ trực tiếp câu được người.
Dù cuối cùng không thành công câu dẫn được Hàn Thiên Lâm, nhưng ít nhất cậu cũng đã thu hút được sự chú ý của nhị thiếu. Hề Tinh Linh cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không ít phần hài lòng.
Hơn nữa, đây là mệnh lệnh của Hàn Thiên Lâm. Đừng nói là phải đi phục vụ nhị công tử, dù bảo Hề Tinh Linh đi chết thì cậu cũng sẽ làm theo.
“Còn đứng đây làm gì? Không đi sao?”
Hề Tinh Linh vắt óc nghĩ lý do, nói: “Tôi vừa ngồi lâu quá, bây giờ muốn đi lại một chút.” cậu giữ nguyên dáng vẻ sẽ nhất quyết bám theo Lý Đông.
“……” Lý Đông rốt cuộc cũng hiểu tại sao Hàn Thiên Lâm lại tức giận đến mức suốt ngày ra tay đánh người.