Hôm nay đến công ty đi dạo, không phải để ngẫu nhiên gặp được Hề Tinh Linh. Chuyên ngành của Hàn Duật Bạch là tài chính, giống như Uông Vân nói, hắn hoàn toàn không biết gì về thiết kế.
Còn Lý Đông thì học ngành Trung văn, đối với tài chính cũng mù tịt.
Nếu phải đi làm chỗ Hàn Thiên Lâm, anh lại càng muốn làm ở chỗ Uông Vân hơn.
Thứ hai, nếu anh làm việc ở chỗ Hàn Thiên Lâm, chẳng phải sẽ càng tạo cơ hội cho Hề Tinh Linh và Hàn Thiên Lâm chạm mặt nhau sao?
Hiện tại rơi vào tình huống này, điều Lý Đông không muốn nhất chính là để Hề Tinh Linh tiếp tục chà đạp bản thân... Mặc dù cuối cùng cậu ta và Hàn Thiên Lâm cũng có kết thúc viên mãn, nhưng quá trình thực sự quá mức phản nhân loại.
Là một người bình thường, ai cũng không chấp nhận được những mối quan hệ luân lý đảo điên như thế.
Khi nhận ra Lý Đông không kiên trì đuổi mình đi, Hề Tinh Linh liền vội vã theo sau, khuôn mặt đầy vẻ lấy lòng và thân cận: "Nhị thiếu, anh xem mặt tôi hôm nay có phải đã đỡ hơn rồi không?" Ngày hôm qua cậu đã dùng băng chườm hơn nửa ngày, lại đắp mặt nạ và lăn trứng gà. Sáng nay soi gương liền thấy vết sưng đã giảm đi rất nhiều.
"Cũng tạm." Lý Đông đáp hờ hững, liếc nhìn một cái, chỉ thấy một làn da căng tràn collagen, không thể không thừa nhận, nam chính ngốc nghếch này có làn da rất tốt, vừa trắng vừa mịn, ngũ quan thanh tú, năng lực làm việc cũng rất được. Chỉ có điều trong chuyện tình cảm cậu ta lại có chút vặn vẹo, quá tiện, cực kì tiện. Lý Đông không nhịn được hỏi: “Có phải ai tát cậu một cái, cậu cũng đều chịu hết?”
Hề Tinh Linh ngạc nhiên: "Tất nhiên không phải, chỉ vỉ người tát tôi là đại thiếu, tôi mới cam tâm tình nguyện để anh ấy đánh." Nói rồi, như sợ Lý Đông giận, cậu ta lại đưa mặt tới gần: “Nhưng nếu nhị thiếu muốn đánh, tôi cũng sẵn lòng.”
"Xì, tôi không rảnh đánh cậu." thực sự là quá ti tiện!
"Ừm, nhị thiếu tính tình tốt thật." Hề Tinh Linh nói một cách nghiêm túc, sau đó nhẹ nhàng lại gần thêm hai bước, hầu như dán sát vào Lý Đông, ở tư thế như vậy, Hề Tinh Linh rất hài lòng.
Chỉ cần được ở gần nhị thiếu, cậu không cần chịu thêm dày vò, không cần ngày đêm nhung nhớ gương mặt này nữa, cảm giác nhẹ nhàng như thế này thật sự quá tốt.
Lý Đông đã cố đẩy cậu ta ra vài lần nhưng không được, đành phải trợn mắt tiếp tục chịu đựng kiểu đi đường dính chặt này: "Không phải cậu thích anh trai tôi sao? Cứ liên tục tiếp cận tôi như vậy là có ý gì?" Không sợ Hàn Thiên Lâm sẽ ghét bỏ cậu ta bẩn sao?
"Đó là lệnh của đại thiếu, anh ấy bảo tôi chăm sóc nhị thiếu thật tốt." Đối với Hề Tinh Linh, lệnh của Hàn Thiên Lâm giống như thánh chỉ, dù có quỳ cũng phải làm bằng được.
"Hừ..." Lý Đông thà quay đầu nhìn ruồi muỗi trên kính còn hơn phải nhìn tên nam chính ti tiện này.
Anh để Hề Tinh Linh đi theo mình hơn nửa giờ, sau đó ra lệnh đuổi người, bảo cậu ta quay về làm việc.
Đến 11 giờ rưỡi trưa, Lý Đông ngồi trong văn phòng Uông Vân chờ bà tan ca.
"Mẹ cần bàn một chút việc với thầy Trương, con ngồi đây một lát, đọc sách hoặc uống gì đó." Uông Vân vẫy tay về phía thư ký: “Lila, pha cho tôi một ly trà.”
"Mẹ cứ lo việc đi, đừng quan tâm con." Lý Đông bắt chéo chân ngồi xuống, tiện tay cầm một cuốn tạp chí về trang sức, say mê đọc.
Những món trang sức trong đây đều có giá trị cao ngất ngưởng, trước đây Lý Đông chỉ có thể thấy chúng qua tạp chí.
Nhưng hiện tại, dường như anh muốn bao nhiêu là sẽ có bấy nhiêu.
Thật lòng mà nói, Lý Đông cảm thấy có chút không chân thật, hơn nữa anh cũng không có ham muốn mặc vàng đeo bạc.
"Vào đi." Uông Vân ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Nhà thiết kế Trương dẫn Hề Tinh Linh bước vào. Cô là người phụ trách của loạt dự án này, còn Hề Tinh Linh là trợ thủ của cô.
Khi cấp trên đang báo cáo công việc với Uông Vân, Hề Tinh Linh ngoan ngoãn đứng phía sau lắng nghe. Nếu không bị hỏi đến, cậu ta tuyệt đối không dám tự tiện xen vào.
"Tinh Linh, làm ở công ty lâu như vậy đã quen chưa?" Uông Vân hiếm khi giao tiếp với nhân viên, bà luôn rất bận rộn.
Nhưng Hề Tinh Linh lại là người mà Uông Vân rất xem trọng, ấn tượng của bà về cậu ta rất sâu sắc.
Hề Tinh Linh bị hỏi lại đang liếc nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa đọc tạp chí, tư thế thoải mái của đối phương khiến cậu ta không khỏi liên tưởng đến người trong lòng mình, cảm giác đều mang cùng một hương vị.
"Tinh Linh?" nhà thiết kế Trương lặng lẽ nhắc nhở.
"Hả?" Hề Tinh Linh hoàn hồn, sắc mặt thoáng đỏ bừng, tai cũng ửng hồng. Cậu ta vội vàng trả lời: "Tổng giám đốc, xin lỗi, vừa rồi tôi lơ đãng." Việc thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm của cậu ta khiến Uông Vân bao dung hơn, ít nhất đây cũng là một người thật thà: “Làm việc ở công ty hơn hai tháng, tôi cảm thấy có rất nhiều cảm hứng thiết kế, môi trường này thật sự cho tôi một trạng thái rất tốt.”
Uông Vân nói: “Có trạng thái tốt là điều đáng mừng, hy vọng cậu sẽ tiếp tục duy trì.” Sau đó bà liếc nhìn về phía Lý Đông một cái, quả nhiên thấy dáng vẻ nổi bật của con trai mình. Bà mỉm cười nói tiếp: “Nhanh thật, mới đó mà đã hơn hai tháng rồi. Từ tháng sau, cậu sẽ chính thức trở thành thiết kế sư, lương mỗi tháng sẽ tăng thêm hai vạn. cậu cảm thấy thế nào, có hài lòng không?”
Hề Tinh Linh vội vàng gật đầu: “Cảm ơn tổng giám đốc, tôi rất hài lòng.” Cậu chân thành cúi người cười nói. Với mức lương hai vạn, cậu có thể thuê một chỗ ở gần trung tâm thành phố hơn.
Lúc đi tìm Hàn nhị thiếu cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều.
“Cứ đi theo thầy Trương làm việc, sau khi hoàn thành loạt dự án này, sẽ có thêm nhiều cơ hội nữa.” Uông Vân động viên, rồi nhìn đồng hồ: “Được rồi, cũng đến giờ ăn trưa, mọi người cứ tự nhiên.”
Nhà thiết kế Trương đứng lên, khéo léo chào tạm biệt.
Còn Hề Tinh Linh, do chưa đủ tư cách ngồi xuống, cậu vẫn đứng cúi người chào Uông Vân. Khi rời đi, ánh mắt cậu một lần nữa lướt qua Lý Đông, bước đi có chút chậm.
Cậu mong Lý Đông sẽ rời mắt khỏi tạp chí và nhìn về phía mình dù chỉ một lần.
Nhưng đáng tiếc, từ đầu đến cuối, Lý Đông chẳng hề liếc đến cậu.
Cũng không phải vì Lý Đông không phát hiện ra Hề Tinh Linh tới, mà là anh cố ý không nhìn. Vì có Uông Vân ở đây, Lý Đông không muốn để tên ngây ngô, vụng về này bại lộ tâm tư của mình.
Đến lúc đó,mất công việc là chuyện nhỏ, điều đáng sợ nhất chính là bị Uông Vân phong sát, khiến cậu ta không thể làm trong ngành này nữa.
"Duật Bạch, đi thôi, chúng ta cùng đi ăn cơm." Uông Vân cầm lấy áo khoác và túi xách của mình, khi mặc áo khoác, bà đưa túi xách cho con trai.
Hề Tinh Linh nhìn lén cảnh tượng này, hâm mộ đến mức không thể rời mắt.
Cậu cũng ao ước được ăn cơm cùng Hàn nhị thiếu, cũng ao ước có thể nói cười thân mật như vậy... Nhưng đó chỉ là ảo tưởng xa vời.
Thế là, cậu chỉ có thể đứng nhìn theo bóng lưng Lý Đông và Uông Vân rời đi, trong lòng sôi sục nhưng cũng đành bất lực.
"Tinh Linh, cậu đứng giữa đường làm gì vậy?" Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai Hề Tinh Linh, là Hạ Bách Luân, đồng nghiệp vào công ty cùng thời điểm với cậu. “Cùng đi ăn cơm không?”
Vì vào công ty cùng lúc, quan hệ giữa họ khá tốt, nên Hề Tinh Linh không từ chối: "Đi thôi." Thật ra ngoài lúc đối diện với hai anh em Hàn gia sẽ trở nên hèn mọn, còn những lúc khác Hề Tinh Linh vẫn là một người khá bình thường.
Ít nhất khi ở cùng đồng nghiệp và bạn bè, cậu tạo cho người ta cảm giác bản thân là một người ưu tú và đáng để kết giao.