"Cùng thầy Trương gặp tổng giám đốc à? Sao rồi? Cảm giác thế nào?" Hạ Bách Luân vừa đi vừa hỏi, cố tình dò hỏi để kiếm thêm chút thông tin hữu ích từ Hề Tinh Linh.
"Nói chung cũng ổn." Thực ra, lúc nãy trong văn phòng mọi người nói cái gì, Hề Tinh Linh cũng không nhớ rõ lắm, lúc đó cậu chỉ lo nhìn người kia. Cậu chỉ nhớ Uông Vân cho phép mình chuyển chính thức và tăng lương, đây dù sao cũng là tin tốt, vậy là cậu chia sẻ với đồng nghiệp: “Bách Luân, tổng giám đốc đã phê chuẩn cho tôi chuyển chính thức từ tháng sau.”
"Tốt quá rồi!" Hạ Bách Luân vui vẻ: "Còn lương bổng thì sao?" Anh ta nhanh chóng hỏi thêm.
"Chuyện này khó nói lắm." Công ty có quy định bảo mật về lương, nhân viên không được phép thảo luận riêng. Là người mới, Hề Tinh Linh cảm thấy tuân thủ quy tắc vẫn là tốt hơn.
"Chỉ nói phạm vi chung chung cũng không được à?" Hạ Bách Luân thất vọng nói: "Chúng ta đều là đồng nghiệp, ai chẳng là người trong công ty." Dù biết công ty có quy định, nhưng hắn ta vẫn không tránh khỏi cảm thấy Hề Tinh Linh quá keo kiệt.
"Một vạn năm đến một vạn tám." Hề Tinh Linh nghĩ một chút rồi chọn con số an toàn.
Hạ Bách Luân suy luận Hề Tinh Linh nói mức lương cao nhất chắc chắn không phải vì ai mà không muốn khoe khoang, đặc biệt là người trẻ tuổi.
"Hiểu rồi, mức lương này cũng ổn, nhưng có lẽ chưa được bằng một nửa so với các tiền bối..." Bọn họ nghe nói Hàn thị đãi ngộ rất tốt nên mới tranh nhau vào công ty, nhưng vừa chuyển chính thức thì lương thấp là bình thường.
Sau này, đi theo các tiền bối làm thêm vài dự án, khi kinh nghiệm và thâm niên tăng lên, lương bổng tự nhiên sẽ cao hơn.
"Ừ, đúng vậy." Hề Tinh Linh đáp một cách thờ ơ, khi cả hai đi xuống căng tin, phát hiện chỗ vẫn đông như mọi khi. “Thật phiền phức, xung quanh có vài quán ăn, nhưng chỗ này là ngon nhất, nên lúc nào tới cũng không tìm được chỗ ngồi.”
Nói xong, cậu chợt nhìn thấy bóng dáng của Uông Vân và Lý Đông.
"Đúng thế, dân ở các tòa nhà bên cạnh cũng đổ về đây, thật là rắc rối." Hạ Bách Luân đi tới quầy để xếp hàng, thấy Hề Tinh Linh đứng đơ ra đó, tưởng cậu ta đang tìm chỗ ngồi nên nói: “Cậu đi tìm chỗ trước đi, tôi lấy cơm cho.”
Lúc này, một bàn gần chỗ Uông Vân ngồi có người đứng dậy định rời đi, Hề Tinh Linh lập tức sốt sắng chạy tới, định giành chỗ.
"Xin lỗi..." Một người xoay người cầm khay đồ ăn va vào cậu.
Lý Đông vốn đang trò chuyện cùng Uông Vân, bỗng thấy một bóng dáng lao về phía mình. Anh theo bản năng nhanh tay đỡ lấy.
Ngay khoảnh khắc ôm người vào lòng, anh nhận ra đó là Hề Tinh Linh thì vô cùng cạn lời. Cậu ta rốt cuộc là đang làm cái gì vậy?
"Sao lại bất cẩn như thế?" Giọng nói của Lý Đông vang lên trên đỉnh đầu Hề Tinh Linh, cậu vẫn chưa kịp hoàn hồn. Nhưng vừa nghe thấy giọng nói ấy, cậu đột nhiên cảm thấy an tâm, trái tim vốn đập thình thịch bỗng chuyển sang đập rộn ràng như chú nai con chạy loạn.
"Cảm ơn..." Dù sao thì cũng đang ở nơi công cộng, Hề Tinh Linh vội vàng thoát khỏi vòng tay của Lý Đông, cúi đầu xin lỗi Uông Vân cũng đang ngồi cùng bàn: “Xin lỗi tổng giám đốc, đã làm phiền bữa ăn của ngài.”
"Không sao, không bị ngã là tốt rồi." Uông Vân vẫn có ấn tượng rất tốt về Hề Tinh Linh, chàng trai trẻ này có gương mặt ưa nhìn, tài năng cũng nổi bật. “Sao lại chạy gấp như thế?”
Hề Tinh Linh thấy bàn mình định chiếm đã bị người khác ngồi mất, lập tức lộ vẻ ảo não như trẻ con, buồn bã nói: “Tổng giám đốc, chỗ ngồi ở nhà ăn này thật khó kiếm.”
Uông Vân bật cười, như hiểu ra vấn đề: "Thì ra là vậy." Khi bà và con trai đến cũng không có chỗ ngồi trống: "Vậy ngồi cùng chúng ta đi." Bàn này còn hai chỗ trống, không ai dám lại gần ngồi chung.
"Cảm ơn tổng giám đốc." Hề Tinh Linh vui mừng, ánh mắt sáng rỡ, đôi mắt liếc trộm Lý Đông một cái.
Nhưng thật đáng tiếc, Lý Đông vẫn lạnh nhạt, không thèm để ý đến cậu.
"Tinh Linh!" Hạ Bách Luân mang theo hai suất cơm trưa lại gần: "A, tổng giám đốc, thật là trùng hợp." Sau đó, anh ta vội vàng ra hiệu cho Hề Tinh Linh, ý hỏi: “Chuyện gì thế?”
"Tổng giám đốc mời chúng ta ngồi đây." Hề Tinh Linh nhanh chóng chọn chỗ ngồi cạnh Lý Đông.
"Vậy tốt quá, cảm ơn tổng giám đốc." Hạ Bách Luân ngồi xuống bên cạnh Uông Vân, cười với Lý Đông đang ngồi đối diện: "Cũng cảm ơn nhị thiếu." Đây là lần đầu tiên hắn gặp Hàn Duật Bạch, sáng nay đã nghe không ít câu chuyện về anh ta.
Nhưng tất cả đều mơ hồ, chưa rõ chi tiết, chỉ biết Hàn Duật Bạch là người rất ghê gớm.
Đó cũng là đương nhiên, vì những người quen Hàn Duật Bạch đều không có mặt trong vòng này.
"Không có gì." Lý Đông thản nhiên đáp, với những người như Hạ Bách Luân, anh vẫn luôn giữ thái độ hờ hững, không mấy quan tâm.
Trong mắt Lý Đông, ngoài một vài người thân cận, những người khác chỉ là bối cảnh, công cụ trong câu chuyện.
Cũng không thể trách Lý Đông có suy nghĩ như vậy, dù sao thì tất cả bọn họ đều chỉ là nhân vật do tác giả tưởng tượng ra, cả thế giới này chẳng có chút logic hay ý nghĩa thực sự nào. Có thể không biết lúc nào mọi thứ sẽ đột nhiên biến mất.
Những người trong sách đương nhiên sẽ biến mất theo, bởi vì họ là hư cấu.
"Tổng giám đốc, tôi tên là Hạ Bách Luân, cùng vào công ty với Tinh Linh, không biết ngài còn nhớ tôi không?" Hạ Bách Luân hy vọng rằng Uông Vân còn nhớ chút gì đó về mình. Hắn biết rõ Uông Vân đối xử rất tốt với Hề Tinh Linh vì chính bà đã đích thân phỏng vấn cậu ta.
Trong khi đó, bản thân Hạ Bách Luân lại không để lại ấn tượng gì, cũng chẳng có cơ hội thể hiện bản thân trước tổng giám đốc.
Vất vả lắm mới có cơ hội ngồi ăn cùng Uông Vân, hắn đương nhiên dồn hết sức lực để tạo ấn tượng tốt.
"Tôi có chút ấn tượng." Uông Vân trả lời lịch sự, bà nở nụ cười nhạt nhưng khá kín đáo.
Hề Tinh Linh khẽ đá vào chân Hạ Bách Luân dưới bàn, ra hiệu đừng nói quá nhiều chuyện không liên quan. Tổng giám đốc rõ ràng muốn tận hưởng thời gian riêng với con trai, còn họ lại chen vào nói huyên thuyên.
Hạ Bách Luân liếc Hề Tinh Linh, đương nhiên hiểu ý, nhưng hắn không cam lòng. Tại sao Hề Tinh Linh lại được chuyển chính thức một cách dễ dàng như vậy, còn tăng lương, trong khi hắn chẳng có ai hỏi thăm, cũng không có ai tận tình hướng dẫn?
"Tôi ăn xong rồi, mọi người cứ từ từ." Trong lúc bọn họ đang mắt to trừng mắt nhỏ, Lý Đông đã ăn xong cơm trưa, cầm lấy ly nước uống một ngụm…
Hề Tinh Linh như là phản xạ có điều kiện, vội vàng lấy ra một gói khăn giấy ướt, mở ra đưa đến trước mặt Lý Đông.
Không chỉ Lý Đông mà cả Uông Vân cũng ngạc nhiên không kém. Nhưng Uông Vân lại thấy buồn cười, không hề cảm thấy khó chịu khi thấy Hề Tinh Linh tỏ vẻ lấy lòng.
"Cảm ơn." Lý Đông nhận khăn giấy, lau miệng và tay.
"..." Hạ Bách Luân trong lòng ngầm chê bai Hề Tinh Linh, cho rằng cậu thật nịnh hót, đồng thời cũng bực bội vì bị mất cơ hội.
Rất nhanh sau đó, Uông Vân cũng ăn xong, mỉm cười nói: “Mọi người cứ ăn từ từ, tôi và Duật Bạch đi trước.”
Hạ Bách Luân lập tức đứng lên: “Tổng giám đốc đi thong thả, nhị thiếu đi thong thả.”
Ngồi cạnh Lý Đông, Hề Tinh Linh cũng đứng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn Lý Đông, nhưng đối phương từ đầu đến cuối không hề liếc cậu một cái, thực sự rất lạnh nhạt.
"Nhị thiếu thật lạnh lùng." Cả hai quên cả việc ăn cơm, chỉ chăm chăm nhìn theo bóng dáng mẹ con Uông Vân.
"Anh ấy không phải vậy đâu." Hề Tinh Linh nhớ đến tối qua, rõ ràng Hàn nhị thiếu là một người rất dễ ở chung.
"Cậu sao lại biết?" Hạ Bách Luân trợn mắt, nói: “Đừng mơ mộng nữa, người ta với chúng ta không cùng một thế giới. Cậu không thấy anh ta chẳng thèm để ý tới chúng ta sao? Chắc là đến giờ còn không nhớ nổi cậu trông như thế nào đó.”
Hề Tinh Linh trong lòng cũng muốn trợn mắt, cái khác cậu không dám nói nhưng cậu biết Hàn nhị thiếu chắc chắn nhớ rõ khuôn mặt của mình.
Dù sao, theo lời Hàn đại thiếu, cậu lớn lên rất giống với người trong lòng của Hàn nhị thiếu. Hơn nữa, lúc trước Hàn Thiên Lâm ra tay cứu cậu cũng là vì khuôn mặt này…
"Cậu nghĩ anh ta có bạn gái không? Ai sẽ có được may mắn này, làm thiếu phu nhân của Hàn thị?" Hạ Bách Luân tò mò, lộ vẻ hóng chuyện.
"Làm sao tôi biết được." Hề Tinh Linh thầm nghĩ, cậu không biết anh có bạn gái hay không, nhưng chắc chắn người trong lòng anh là đàn ông.
Phải chăng nam nhân có người trong lòng rồi thì sẽ ôn nhu hơn?
Hề Tinh Linh bỗng cảm thấy ảo não, cậu nghĩ nếu Hàn đại thiếu có thể dịu dàng bằng một nửa của Hàn nhị thiếu thì tốt rồi. Ít nhất, đừng hở một chút lại ra tay tát mình, thật sự rất đau.
Nhưng vì quá yêu Hàn Thiên Lâm, cậu cũng chỉ có thể cười mà đưa mặt ra cho hắn đánh.
"Thôi ăn đi, thế giới của họ chúng ta không thể hiểu được... Nỗ lực làm việc mới là điều quan trọng." Hạ Bách Luân vừa ăn vừa lẩm bẩm, trong đầu đã chuẩn bị cho buổi chiều đi gặp cấp trên, nhắc khéo về việc chuyển chính thức của mình.
"…" Hề Tinh Linh vừa ăn cơm vừa thất thần, cảm giác ngồi ở đây thật sự rất dày vò.