Này! Ký Chủ! Kêu Cô Sinh Con Chứ Không Kêu Cô Công Lược

Quyển 1 - Chương 11

Chúc Bạch Thược khẽ ngẩng đầu lên, nước mắt lăn dài, nàng như đóa hoa tươi với sương sớm đong đầy.

Đôi mắt Chúc Bạch Thược khẽ mở to, nốt ruồi lệ ở khóe mắt như ẩn như hiện, trên dung nhan vô ngần như được phủ một tầng ánh sáng dịu nhẹ. Bấy giờ, gương mặt tái nhợt không chút máu vừa yếu ớt lại vừa đẹp đẽ cùng cực.

Không tới kinh thành thì làm sao hoàn thành nhiệm vụ được? Phải đi chứ!

“Haiz!”

Cha Chúc thở dài thườn thượt, nhìn con gái mà đau lòng quá đỗi, ông rất hối hận lúc ban đầu, khi mình phát hiện ra manh mối, lại không dứt khoát cắt đối mối nghiệt duyên để xảy ra cơ sự ngày hôm nay.



Hoàng cung.

Thái hậu đang tụng kinh Phật trước bàn thờ, sau một lát, Thái hậu mới dừng lại. Cung nữ ở cạnh đỡ bà ta dậy.

“Hoàng đế vẫn chưa tới hậu cung sao?”

Vẻ mặt của Thái hậu có phần nặng nề, hỏi cung nữ nọ.

“Vâng.”

Thái hậu thở dài, năm đó do bà ta không chăm sóc Hoàng tử đàng hoàng nên Cao Dương mới bị mấy cung nữ ép đi giải quyết vấn đề kia cho bọn họ, tuy là được người khác ngăn cản đúng lúc, các cung nữ cũng bị xử tử nhưng trong lòng Cao Dương cũng đã có bóng ma tâm lý.

“Mặc dù từ năm hắn mười sáu tuổi, lên ngôi đến nay đã qua tám năm nhưng hắn không thèm đυ.ng vào một cọng tóc của các phi tần trong hậu cung lần nào…”

Nói đến đây, bỗng nhiên Thái hậu nhớ lại, Cao Dương có chạm vào bọn họ nhưng lại nôn ngay tại chỗ.

“Hắn không đυ.ng vào những cô gái dó thì làm sao hậu cung có con cháu được? Sau này thiên hạ phải làm sao đây?”

Cung nữ hầu hạ Thái hậu nhiều năm đứng cạnh khẽ nói, “Có lẽ là bệ hạ chưa được trải nghiệm sự kỳ diệu của phụ nữ, mới tránh né như tránh rắn rết thế này, nếu hiểu được hứng thú trong chuyện ấy thì có khi ngài ấy sẽ thay đổi.”

Sắc mặt của Thái hậu hơi dịu đi, sau đó bà ta lại thở dài, “Khó ở chỗ là khi hắn đυ.ng vào con gái thôi đã thấy buồn nôn, thân thể sẽ không…”

“Nếu không phải nhật ký ghi lại thân thể của hắn mỗi sáng đều phản ứng bình thường, ai gia sắp nghi ngờ có phải hắn mắc bệnh gì không tiện nói ra hay không…”

“Bệ hạ giá lâm!”

Có tiếng thái giám thông báo ở gian ngoài, Thái hậu lập tức im lặng không để con mình nghe được, sợ con xấu hổ và khó xử.

“Mẫu hậu.”

Cao Dương cất bước vững vàng đi vào, trong ánh mắt lạnh lùng lại trở nên dịu dàng.

Sau khi hai mẹ con cao quý nhất thiên hạ trò chuyện xong, Thái hậu lại khuyên Cao Dương, “Hoàng đế, bây giờ con đã sắp hai mươi bốn tuổi rồi, cũng nên có Hoàng tử đi thôi, nếu không quần thần sẽ dị nghị, xã tắc không yên!”

Cao Dương im lặng một lúc, sao hắn không có muốn có con của chính mình cơ chứ?

Tiếc là hắn vừa gặp những cô gái khác thì đã buồn nôn chứ đừng nói là tiếp xúc ở cự ly gần. Không thấy ngay cả người quạt mát, mài mực cho hắn đều là thái giảm hết sao?

“Mẫu hậu, khó khăn lắm chúng ta mới có được thiên hạ này, nếu chủ nhân của thiên hạ còn không thể làm theo ý mình mà nghe theo lời thần tử can gián, thế thì trẫm cần ngôi vị Hoàng đế này làm gì?”

Ánh mắt của Cao Dương lạnh đi, gương mặt như sương giá, giọng hắn khàn khàn lộ ra sự điên cuồng đè nén sau lớp vỏ hời hợt.

Thái hậu nhắm mắt lại cố kìm nén những suy nghĩ trong lòng, bà ta nói, “Hoàng đế nói đúng nhưng nếu không có người thừa kế, chẳng phải chính chúng ta phải chắp tay dâng giang sơn mà chúng ta phải vất vả mới có được này cho người khác, chẳng phải đáng tiếc lắm sao?”

“Có gì đâu mà đáng tiếc? sau khi chúng ta chết, sẽ để lũ vùi cho thiên hạ chìm xuống!”

Cao Dương nhếch môi khinh thường, ngày nào hắn còn ở đây thì triều đình này không dám làm loạn.

Thái hậu im lặng một lát, lần chuỗi hạt châu, chủ động nói sang vấn đề khác, “Nghe nói gần đây Vân Châu đang gặp gỡ một tân khoa thám hoa?”