Bổn Cung Chỉ Nghĩ Làm Ruộng

Chương 7

Trong mắt Tạ Sáng, sinh vật như hoàng đế chỉ là người ngoài. Nhưng hiện tại, người này không chỉ là một người đàn ông đứng trên đỉnh cao quyền lực mà còn là người đàn ông của Tạ Sáng.

Trong nguyên tác, hoàng đế không phải nam chính, thậm chí còn không được nhận vai nam phụ thứ nhất, thứ hai, thứ ba, cùng lắm cũng chỉ là nền tảng lấp lánh cho cuộc đời gian dối của nữ chính mà thôi.

Vì vậy, bây giờ vấn đề là có nên ôm chiếc đùi to và dài được dát vàng ngọc từ ngón chân đến đùi này không?

Tạ Sáng nghĩ nghĩ, cầm bút viết lên giấy một cái tên: Tiêu Hoài.

Khi Bích Hà nhìn thấy hai chữ này, tay run rẩy, thỏi mực chạm vào nghiên mực một tiếng "Đăng__".

"Nương nương, chuyện này tuyệt đối không thể nào." Tiểu cải thìa bất chấp tôn ti nắm lấy cánh tay Tạ Sáng: "Nương nương, muốn đối phó những nữ nhân trong cung này như thế nào cũng được, nhưng ngàn vạn lần không thể có ý tưởng này, Tạ gia đã nhiều đời trong sạch, trung thành, tận tâm với hoàng thất…”

Tiểu cải thìa vừa nói vừa "bùm" một tiếng quỳ xuống trước mặt Tạ Sáng: "Nương nương!"

? ? ?

Tạ Sáng vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tiểu cải thìa. Chẳng lẽ tiểu nha đầu này nghĩ nàng muốn tạo phản sao? Nàng cong môi, vừa định hù dọa Tiểu cải thìa, thì thái giám bên ngoài Triều Hoa Cung lại lớn tiếng hét lên——

"Hoàng thượng giá lâm!"

Giọng hét của tiểu thái giám thực sự khiến Tạ Sáng sợ hãi. Nếu người ngoài cửa nhìn thấy những thứ này trên bàn, giấy trắng mực đen... có lẽ nàng có thể trực tiếp lãnh cơm hộp, cũng không cần phải vắt óc suy nghĩ cách nào để giữ mạng,

Một đạo thánh chỉ hạ xuống, nàng đảm bảo sẽ không giữ được tính mạng còn làm toàn bộ gia tộc Tạ gia chôn theo mình.

Tạ Sáng đang nghĩ như vậy, thân thể rõ ràng phản ứng nhanh hơn não. Nàng trực tiếp cầm bút lên và bôi đen từng cái tên trên tờ giấy.

Một tiếng “cạch cạch” từ cửa điện Triều Hoa truyền ra, giống như bùa đòi mạnh. Nhìn thấy trên giấy có hơn chục cái tên chưa kịp bôi, Tạ Sáng trực tiếp cầm lấy nghiên mực trên bàn vẩy lên trên giấy.

Mực bắn tung tóe khắp nơi, không chỉ làm đen giấy tuyên thành mà cả bộ đồ ngủ của nàng cũng lấm lem những vết mực.

Lúc này, góc áo màu vàng tươi tiến vào tẩm điện, ánh nến lập lòe, một mảnh giấy trắng từ trên bàn rơi xuống bồng bềnh, vô tình rơi xuống hai con rồng thêu người.

Cơn gió hè đêm ùa vào tẩm điện, cuốn tờ giấy tuyên thành trên mặt đất lên. Tờ giấy được lật lại, trên đó viết rõ ràng hai chữ: Tiêu Hoài.

Tạ Sáng:......

Biến cố luôn đến một cách đột ngột.

Người vừa tới cúi xuống, dùng ngón tay thon dài nhặt giấy tuyên thành trên mặt đất lên. Bên cạnh, Bích Hà "bùm.." một tiếng quỳ xuống, run rẩy mở miệng thỉnh an.

Ngược lại là tạ sáng, một chút ý muốn cung nghênh thánh giá đều không có. Nàng cúi đầu, vẫn không nhúc nhích đứng ở trước bàn sách, trong tay cầm nghiên mực, váy áo dính đầy vết mực, thoạt nhìn rất khó coi.

Không phải Tạ Sáng không muốn di chuyển, mà là chân đã mềm nhũng, không thể tiến về phía trước. Cũng không biết đây có được coi là thiếu tôn trọng hay không, có thể hay không khó giữ được cái mạng nhỏ này… Nghĩ đến đây, một đôi mắt xinh đẹp trở nên ươn ướt.

Tuy nhiên, vẻ tức giận và đáng thương của nàng trong mắt Tiêu Hoài lại không giống nhau.

“Ta chỉ đến trễ vài canh giờ thôi.” Nam nhân cười khẩy, “Nàng thật mỏng manh.”

Tạ Sáng: ?

Trong lúc bàng hoàng, nàng chợt ngẩng đầu lên. Một người đàn ông mặc áo choàng màu vàng sáng đang đứng trong đại sảnh, trên môi nở nụ cười.