Trong cuốn sách gốc từng miêu tả Tiêu Hoài, Tạ gia trưởng tử Tạ Chấp, Chung gia Nhị Lang Chung Cảnh Kỳ được mệnh danh là "Thiếu Kinh tam công tử” quả nhiên là thế gia phong lưu thiếu niên lang.
Chỉ là sau khi Tiêu Hoài lên ngôi, sát phạt quyết đoán ngày càng bộc lộ, cộng thêm kiêng kị hắn là hoàng đế, không ai dám nhắc đến cái tên này nữa.
Lúc này, Tạ Sáng nhìn vị hoàng đế trẻ tuổi, trong đầu tự nhiên hiện ra tám chữ: Hoàng đế Thiên tài, thần thánh mỹ nhân. Nói thẳng ra thì làm sao có người đẹp trai đến thế?
“Ngẩn người làm gì.” Tiêu Hoài đi lên trước, đem giấy tuyên thành đặt ở trên bàn, cúi đầu nhìn về hướng tạ Sáng:
“Trẫm nghe nói ngươi ban ngày té ngã, như thế nào, chẳng lẽ còn quăng ngã làm hư đầu óc?”
Tạ Sáng:......
Dưới ống tay áo rộng, bàn tay của nàng nắm chặt. Vẻ đẹp tuy có hấp dẫn nhưng cũng chẳng là gì so với mạng nhỏ. Tiêu Hoài và Bích Hà chắc chắn không phải là người mà nàng có thể dễ dàng tin tưởng. Hơn nữa từ xưa, gần vua như gần cọp, nên đứng trước mặt hắn nàng phải nâng cao cảnh giác, xử lý cẩn thận.
Trong sách, Hiền phi kiêu ngạo ương ngạnh cũng là do vị hoàng đế này ban tặng.
Thật quá dễ dàng để phát triển tính khí độc đoán như vậy dưới sự sủng ái của hắn. Cách hai người hòa hợp trong sách là một người "làm dáng" còn người kia là "dung túng". Vì vậy, Hiền phi trở thành người phụ nữ duy nhất trong hậu cung dám nhăn mặt với hoàng đế.
Nghĩ đến điều này...
“Bệ hạ.” Tạ Sáng rũ mắt xuống, hơi cuối người, nhưng trên mặt vẫn căng thẳng, thậm chí không có một nụ cười.
Nhìn thấy bộ dáng có chút cáu kỉnh của nàng, Tiêu Hoài khẽ hừ một tiếng, đi đến bàn làm việc ngồi xuống, "Tây Bắc 800 dặm khẩn cấp, Trẫm Từ trưa đến giờ vẫn chưa dùng bữa."
Đây có phải là giải thích cho nàng lý do tại sao hắn đến muộn? Nhân tiện, nhắc nhở nàng rằng hắn vẫn đang đói bụng?
Tạ Sáng có chút kinh ngạc. Không ngờ hoàng đế lại tính tình tốt như vậy. Tuy ngạc nhiên nhưng nàng vẫn cẩn thận đắn đo thân là một cái sủng phi đúng mực nên làm như thế nào để tự nhiên, không giả tạo.
Nàng hít hít cái mũi, có chút giận dỗi mở miệng: “Bệ hạ cả ngày có rất nhiều việc phải làm, ta không dám để những vết thương nhỏ này lọt vào mắt ngài, chỉ cần vài ngày, vết sưng tấy sẽ biến mất"
"Vết thương nhỏ này tự nhiên sẽ không thể so sánh với thư tính của biên quan. Càng không dám quấy rầy bệ hạ."
Nói xong, vành mắt dưới mắt hơi đỏ, trông có vẻ đau khổ và đáng thương.
“Nàng lại nói bậy nữa rồi.” Tiêu Hoài tức giận liếc nhìn nàng, nắm lấy tay Tạ Sáng, vốn dĩ cổ tay trắng nõn giờ đã sưng tấy đỏ bừng lên.
Hắn cau mày: “Còn đau không?”
Lời này vừa nói ra, trong mắt Tạ Sáng nước đọng lại càng nặng nề hơn, nàng mềm giọng ủy khuất nói: "Đau."
Ngoài mặt tỏ ra đáng thương nhưng trong lòng lại đang hoảng sợ. Dù sao nàng cũng không phải là Hiền phi, cũng không dám thật sự tự phụ trước mặt Tiêu Hoài. Đây là hoàng đế, tính tình có chút nóng nảy như vậy, như vậy là... đủ rồi phải không?
Trong đầu đang suy nghĩ lung tung thì đột nhiên cảm thấy có một cảm giác mát lạnh chạm vào cổ tay mình. Tạ Sáng ngước mắt lên, nhìn thấy Tiêu Hoài cúi đầu, nhẹ nhàng thổi lên cổ tay sưng đỏ của nàng.
Ánh nến lung linh, phản chiếu hình dáng góc cạnh và quai hàm thanh tú của hắn.