Khi mới vào cung, vì không thích đồ ăn trong cung nên không muốn ăn uống, sau đó, bị sinh bệnh một thời gian.
Sau khi Tiêu Hoài biết được nguyên nhân, hắn cho người đưa đầu bếp của Phủ Thừa tướng vào cung, phụ trách bữa ăn hằng ngày cho nàng.
Trên đường tới phòng bếp nhỏ, Tạ Sáng luôn có chút bất an. Nàng cảm thấy chính mình giống như có chỗ nào bị lộ, nhưng lại giải thích không rõ.
“Bích Hà, ngươi đi bảo phòng bếp chuẩn bị chút chè ướp lạnh, dựa theo khẩu vị bệ hạ, làm thêm mấy mon ngon miệng.” Sau khi dặn dò xong, nàng quay trở về, Rốt cuộc, là mình sai ở chỗ nào?
Vừa đến cửa tẩm điện, nàng nhìn thấy Tiêu Hoài vội vàng bước ra khỏi đó, theo sau là một nam nhân mặc quần áo đen che kín từ đầu đến chân.
Tạ Sáng giật mình: "Bệ hạ?"
Tiêu Hoài đỡ nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng: “Nàng nghỉ ngơi thật tốt, xong việc ta sẽ tới gặp nàng.”
Nhìn thấy mấy người vội vàng đi ra khỏi Triều Hoa Cung, Tạ Sáng khẽ cau mày.
Người áo đen rất có thể chính là ám vệ hoàng gia được nhắc đến trong sách, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, khiến cho ám vệ thần long thấy đầu không thấy đuôi lại tùy tiện xuất hiện ở Triều Hoa Cung.
Nàng lắc đầu, hóa ra việc biết cốt truyện không phải là một bí mật lớn.
Suy cho cùng, có rất nhiều chuyện diễn ra lặng lẽ ở những nơi mà góc nhìn của nhân vật chính không thể nhìn thấy được.
Tạ Sáng chậm rãi đi vào tẩm điện, vừa bước vào liền nhìn thấy trên bàn viết hai chữ "Tiêu Hoài" rất mạnh mẽ, ba phần mạnh mẽ, bảy phần mềm mại. thư pháp cô đã luyện tập trong nhiều năm.
Tự?
Tạ Sáng bỗng dưng trong lòng nhảy dựng, đồng tử hơi co lại.
Nàng vẫn còn quá sơ suất, chỉ nghĩ cách đối phó với Tiêu Hoài, cư nhiên lại bỏ qua sơ hở rõ ràng như vậy.
Tạ Sáng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, nàng bước nhanh đi đến bàn sách, tay run rẩy, Nhưng nàng đã lục tung toàn bộ kệ sách, cũng không tìm thấy chữ viết tay của Hiền phi trên đó.
Trên bàn không có gì, Tạ Sáng lại đi về phía giá sách, bàn trang điểm, bàn nhỏ, thậm chí dưới chăn cũng không có buông tha.
Lý trí nói cho nàng, nếu thật là chữ viết lộ ra dấu vết, Tiêu Hoài không có khả năng dung nàng đến bây giờ, đại khái khi nhìn đến tờ giấy tuyên thành hắn liền xem nàng như thích khách bắt lại.
Còn có Bích Hà, dường như không hề nghi ngờ gì về nét chữ của nàng. Như vậy chỉ có một cái khả năng, chính là chữ viết của Hiền phi cùng nàng giống nhau.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, mối nguy hiểm tiềm ẩn này nếu không được loại trừ, Tạ Sáng cuộc sống hàng ngày khó an.
Bích Hà từ căn bếp nhỏ đi ra, vừa đi tới cửa tẩm điện nghe thấy tiếng động bên trong. Khi bước vào, lại nhìn thấy nhà mình nương nương đang chổng mông lật tung chăn đệm trên giường.
“Nương nương đang tìm gì đó?” Bích Hà vội vàng chạy tới đỡ Tạ Sáng: “Nương nương đang bị thương nên cần nghỉ ngơi thật tốt. Người cần tìm gì thì cứ nói với nô tỳ.”
Tạ Sáng gãi gãi đầu, chuyện này cũng không dám hỏi quá rõ ràng, nếu bị Tiểu Bích Hà để ý, nàng căn bản không phải là Hiền phi, lấy mức độ trung thành của nhà đầu này chỉ sợ nàng sẽ là người đầu tiên tố giác mình.
"Cũng…… Không có gì. Chỉ là ta đột nhiên ngủ không được muốn tìm bảng chữ mẫu để luyện tập."
Bích Hà nghe vậy mở to mắt, "Nương nương, người thực sự không quan tâm đến thân thể của mình sao? Lúc này, còn nghĩ đến việc luyện chữ?"
Nói đến đây, Cải Thìa lại nghĩ đến điều gì khác, nước mắt bắt đầu ứa ra: “Kỳ thực dù người không nói thì trong lòng nô tỳ cũng biết.”
Tạ Sáng:?
“Vừa rồi Tiểu Đức Tử truyền tin tới, nói hoàng thượng đi về phía Vân Chỉ Các.” Bích Hà đỡ Tạ Sáng ngồi xuống trên giường.