Đôi mắt ngấn nước vẻ mặt buồn bã nói: “Nô tỳ biết nương nương cảm thấy ủy khuất, nên ngủ không được, nô tỳ sẽ tìm bảng chữ mẫu đến cho người."
Tạ Sáng:...?
Bích Hà lau nước mắt, quay người đi về phía Tây điện, Tạ Sáng ngồi một mình trên giường, có chút ngốc. Vân Chỉ Các?
Tiêu Hoài không phải cùng mật vệ rời đi sao? Hắn ánh mắt rất vội vàng, cũng không giống là vội vàng đi tìm nữ nhân.
Nhưng nói như vậy, Phùng tiệp dư của Vân Chỉ Các cũng là một nhân vật. Sau khi vào cung chưa đầy một tháng, nàng ta từ một người hầu vô danh trở thành chính nhất phẩm tiệp dư, một mình mở cung điện và được ban cho Vân Chỉ Các.
Chẳng qua, pháo hôi chung quy là vẫn là pháo hôi. Tạ Sáng nhớ lại chi tiết trong truyện gốc, nâng má, khoảng cách vị này đi lãnh cơm hộp giống như cũng không còn xa..
Đang suy nghĩ thì Bích Hà ôm một đống sách bước vào đặt lên trên bàn sách, sau đó đi đến bên người Tạ Sáng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay nàng.
“Nương nương người vẫn nên nghĩ ngơi sớm một chút, vừa rồi…… Là nô tỳ lắm miệng.”
Tạ Sáng vỗ nhẹ mu bàn tay Bích Hà an ủi: "ta không sao."
Nàng bước tới trước bàn sách và lật từng cuốn sách. Mãi cho đến khi lật đến cuốn thứ hai đến ngược, nàng mới tìm thấy một tờ giấy kẹp trong sách. Trên tờ giấy viết hai dòng chữ: Sáng Sáng như nhật nguyệt, Ly Ly như sao trời
Chữ viết mạnh mẽ mang theo vài phần thanh tú, giống như chữ viết của nàng.
"A, tờ giấy hoa này ở đây, khó trách nương nương tìm lâu như vậy cũng không thấy."
Tạ Sáng Sáng cau mày nói: "Ta tìm tờ giấy hoa này làm gì?"
"Đương nhiên là bởi vì người thích nha nương nương không nhớ sao? Đây là cung yến ba năm trước tại Bách Hoa Cung Yến. nương nương biểu diễn khúc Thu Trì Nguyệt đứng đầu, cho nên mới có được giấy hoa tiên này."
“Đây là tiên…… Ngự tứ tiên hoa?”
“Đúng đúng, lúc ấy nha, khúc nhạc bắn ra xong, toàn bộ trường ninh điện đều im ắng. Vẫn là Hoàng Thượng vỗ tay đầu tiên, lập tức đề cho người mười cái tự. Nương nương thích, liền tự mình viết ra.”
Bích Hà nở nụ cười, nhưng vừa nói, sắc mặt tối sầm lại, "Nương nương thật sự không nhớ được cái gì sao……”
Nàng thực sự không nhớ nhiều lắm.
Tạ Sáng cố gắng nhớ lại nội dung trong sách, hình như cũng có một đoạn như vậy, nhưng lúc đó nàng lại không để ý lắm.
Chỉ nhớ hình như năm đó sau khi tham gia Bách Hoa Cung Yến không bao lâu, Tạ gia trưởng nữ tiến cung trở thành Hiền phi, từ đó thịnh sủng không ngừng.
Nhưng mặc kệ như thế nào, nàng chắc chắn một điều rằng chữ viết của Hiền phi và nàng giống hệt nhau.
Cũng cùng nàng giống nhau như đúc. Về phần là trùng hợp hay là cái gì khác, Tạ Sáng nhất thời có chút hồ đồ.
Nàng ngáp một cái, đem hoa tiên cất lại vào bảng chữ mẫu: “Bổn cung cảm thấy có chút mệt mỏi, nên tạm thời không luyện chữ nữa...
Bích Hà che miệng cười, sau đó đỡ Tạ Sáng nói: "vâng, vậy nô tỳ hầu hạ nương nương nghỉ ngơi.”
Giờ Tý đã qua, Triều Hoa Cung mới tắt nến, Có lẽ vì hôm nay quá căng thẳng nên Tạ Sáng sớm chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là đêm nay, nàng ngủ thật sự không yên ổn, nửa tỉnh nửa mơ, luôn nghe thấy một giọng nói mơ hồ hét lên: Sáng Sáng…… Sáng Sáng ……
——
"Nương nương, nương nương~"
Bên ngoài sắc trời hơi sáng, tạ Sáng liền mơ mơ màng màng nghe được có người gọi nương nương. Nàng trở mình, lăn đến mép giường, trong miệng lẩm bẩm: “Cái gì nương nương, ta là Tạ Sáng.”