Nói xong, nữ nhân đang quỳ trên mặt đất chậm rãi ngẩng đầu lên, lông mày đẹp đẽ cân đối, môi mỏng, đôi mắt thu thủy. Dù mặc quần áo hạ đẳng nha hoàn cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của nàng.
Đây chính là đùi thật của nàng, Tạ Sáng không khỏi có chút kích động. Nếu không phải e ngại thân phận Hiền phi, chắc chắn nàng sẽ lao tới đỡ nàng ta lên, hỏi han ân cần một phen.
Ho nhẹ một tiếng, Tạ Sáng lại chậm rãi nói: "Ngươi có biết ta đưa ngươi tới đây vì cái gì không?"
Nghe vậy, Tơ Liễu sắc mặt tối sầm, lại dập đầu: "Nô tỳ đã va chạm nương nương, biết rõ mình tội nghiệp nặng nề."
"Nếu chỉ là va chạm, bổn cung chỉ cần ám chỉ một chút, trong cung này tự nhiên sẽ có người cho ngươi một bài học.
Nhưng hiện tại, ta đã mang ngươi tới đây..." Tạ Sáng hơi dừng một chút, không tiếp tục nói.
Một lúc sau, người quỳ trên mặt đất nhẹ giọng nói: "nô tỳ ngu dốt, còn thỉnh nương nương chỉ điểm."
Tơ Liễu này thực sự là một người thông minh.
Tạ Sáng trong lòng suy tư đắng đo, vừa rồi khi nhóm phi tần đang thảo luận về bữa tiệc Bách Hoa, nàng liền suy nghĩ làm thế nào để nắm lấy cơ hội ngàn năm một thuở này, tạo cơ hội cho Tơ Liễu.
Trong sách, sau này Tơ Liễu cũng sẽ trở thành một trong rất nhiều phi tần của Tiêu Hoài, nhưng người mà nàng thực sự ngưỡng mộ không phải là hoàng đế mà là Trình Tầm, một vị tướng quân xuất thân từ một gia đình nghèo, là nam chính trong sách.
Ở Tạ Sáng đã biết cốt truyện, cuối cùng Tạ gia suy tàn, Tơ Liễu bị phong Tuệ Phi, mà Trình Tầm lại đóng giữ bắc địa, làm Định Bắc vương dưới một người trên vạn người
Tạ Sáng ban đầu nghĩ rằng nàng có thể lợi dụng địa vị của mình dìu dắt Tơ Liễu và trợ giúp nàng đạt đến đỉnh cao của cuộc đời càng sớm càng tốt.
Nhưng sự việc ngày hôm nay giữa Phùng Tiệp Dư cùng Từ Chiêu Nghi đã nhắc nhở nàng, không thể để Tơ Liễu trở thành phi tần của Tiêu Hoài.
Cung đình đấu đá, lòng người khó dò, vạn nhất ngày nào đó Tơ Liễu đứng ở địa vị cao cắn ngược lại nàng, nàng chỉ có con đường ch·ết.
Từ khi còn nhỏ nàng đã nghe kể câu chuyện về người nông dân và con rắn vô số lần. Tạm thời không nói Tơ Liễu có phải là rắn hay không, Tạ Sáng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
“Bổn cung nghe Thường cô cô ở phòng giặt nói, ngươi tinh thông âm luật, tháng sau Bách Hoa Cung Yến, bổn cung muốn sắp xếp một tiết mục cho bữa tiệc, nhưng đang thiếu người, ngươi có muốn đến không?"
Tạ Sáng dừng một chút, đôi mắt đẹp khẽ nâng, “Nếu khúc hát này làm bệ hạ vui lòng, tội va chạm hôm qua bổn cung sẽ không cùng ngươi so đo.”
Có thể từ một hạ cấp cung nhân đi lên trở thành một nhạc sĩ dưới trướng một của một sủng phi, đây là phúc phận bao nhiêu người nằm mơ đều cầu không được. Chưa kể Tơ Liễu còn đang mang tội đυ.ng phải quý phi.
Tạ Sáng tỏ cong môi, nhìn về phía người quỳ trên mặt đất, nàng cho Tơ Liễu một cái lối tắt, là phúc hay họa, thì phải xem nàng như thế nào nắm bắt.
Dù sao nàng cũng là nữ chính trong sách, nàng biết rõ ưu khuyết trong lòng. Cuối cùng Tơ Liễu dập đầu tạ ơn, “Nô tỳ đa tạ nương nương thiên ân.”
“Ngươi quả thực là người thức thời.” Tạ Sáng gật đầu, “Được rồi, ngươi trước tiên lui xuống đi, thu dọn đồ đạc, ngày mai đi đến Triều Hoa Cung.”
Đùi sao, nếu không thể đắc tội thì phải đặc ở mí mắt mới an tâm được.