Anh diễn cho không khí xem à? Xin hỏi anh đang làm gì?
Sầm Tầm bật cười vì tức.
Được, tôi muốn xem rốt cuộc thế giới này còn có thể điên đến mức nào.
Đối diện, chồng anh đã bắt đầu ung dung ăn cháo. Sầm Tầm ngồi xuống, nhưng mất hết khẩu vị, chỉ tùy ý dùng thìa khuấy cháo, cúi đầu trầm ngâm.
Hành vi của chồng anh khiến anh liên tưởng đến các NPC trong game, chỉ có thể tương tác khi được kích hoạt đối thoại.
Còn anh thì sao? Với tư cách là người cùng chồng diễn cảnh hằng ngày, liệu anh cũng chỉ là một NPC trong thế giới này?
Sầm Tầm thử hồi tưởng, ký ức về những ngày gặp gỡ và yêu nhau với Phong Tễ Hàn vẫn sống động. Nhưng dường như từ khi anh làm giáo sư dân tộc học tại đại học H, ký ức về cuộc sống bắt đầu trở nên mơ hồ, cho đến khi bị thay thế bởi những đoạn ký ức lặp đi lặp lại.
Điều đáng sợ là bản thân anh hoàn toàn không nhận ra điều đó, ngày ngày vô tri vô giác, dậy cùng một giờ, rửa mặt cùng một giờ, lặp lại những tương tác giống hệt với chồng, rồi bước vào lớp đúng thời điểm.
Sầm Tầm cau mày, khó giữ bình tĩnh.
Không được, nhất định phải tỉnh táo lại.
Trong đầu anh lúc này có ba câu hỏi:
1. Nếu trước khi vào đại học H, cuộc sống của anh và Phong Tễ Hàn là bình thường, thì điều gì đã khiến họ rơi vào vòng lặp NPC?
2. Trước đây, anh vốn là một NPC không thể thoát ra khỏi vòng lặp, tại sao hôm nay anh lại bất ngờ tỉnh thức?
3. Nếu anh có thể tỉnh thức, liệu Phong Tễ Hàn cũng có khả năng tỉnh thức cùng anh?
Nguyên nhân rơi vào vòng lặp vẫn chưa rõ, nhưng manh mối khiến anh tỉnh thức có lẽ có thể tìm được.
Hôm qua — tạm gọi là hôm qua, chỉ có một điều khác biệt duy nhất: Sầm Tầm bị một nhóm nhỏ chặn đường, sau đó gϊếŧ ngược Cố thiếu.
Khoan đã! Sầm Tầm đột nhiên nhớ lại, trước khi mất ý thức, dường như anh nghe thấy vài âm thanh, loáng thoáng nhắc đến “chiến công đầu”, “trận doanh”, “phần thưởng”, nhưng cụ thể là gì thì không nhớ rõ.
Sầm Tầm gõ gõ đầu, định tập trung hồi tưởng, thì chồng anh bất ngờ đứng dậy, cầm lấy áo khoác vest trên lưng ghế rồi bước ra cửa, dừng lại trước khu vực gần lối ra.
Lại làm gì nữa đây?
Sầm Tầm hoàn hồn, nghĩ ngợi một lúc rồi chợt hiểu ra.
Thường thì sau bữa sáng, Phong Tễ Hàn sẽ chỉnh cổ áo cho anh, cài nút trên cùng, để che đi dấu vết trên cổ anh.
Nếu là trước kia, điều này không nghi ngờ gì chính là biểu hiện của sự chiếm hữu. Nhưng bây giờ...
Sầm Tầm nhìn Phong Tễ Hàn với ánh mắt trầm lặng đang chăm chú nhìn vào khoảng không, anh đau đầu xoa trán, các ngón tay dài hết nắm chặt lại thả lỏng, cuối cùng đành phải bước đến vị trí cần thiết để kích hoạt bước tiếp theo của người chồng.
Cuộc sống như thế này thực sự... đúng là chết tiệt.
Phải tìm cách phá vỡ vòng lặp này!
Vì đã mất chút thời gian, Sầm Tầm ra khỏi nhà muộn hơn năm phút so với thường ngày.
7:32, chiếc xe chạy lên cầu vượt.
Sầm Tầm thực ra có chút tò mò, giả sử anh không lên cầu vượt vào cùng thời điểm như thường lệ, liệu có còn gặp những chiếc xe quen thuộc luôn vượt ẩu và chen lấn kia không?
Nếu vẫn gặp, điều đó chứng tỏ thế giới này xoay quanh bọn họ, những người khác chỉ là công cụ, và họ là hai nhân vật chính duy nhất.
Nếu thấy những chiếc xe khác, điều đó có nghĩa mọi người đều là NPC độc lập, mỗi người có lịch trình riêng.
Rất nhanh, Sầm Tầm có được câu trả lời.
Là tình huống thứ hai.
Khi xe chạy lên cầu vượt, họ gặp những chiếc xe khác.
Sầm Tầm đặt tay lên cửa sổ xe, nheo mắt quan sát đoạn đường sắp tắc nghẽn trước mặt, rồi lại chìm vào suy nghĩ.
Đã biết rằng mỗi người đều có lộ trình cố định của mình, vậy nếu anh và Phong Tễ Hàn ra ngoài muộn năm phút, rồi vẫn đi theo lộ trình ban đầu, liệu họ có đυ.ng độ lộ trình của những người khác đi vào thời điểm khác không?
Khoảng cách giữa họ và chiếc xe phía trước càng ngày càng gần, yết hầu của Sầm Tầm khẽ chuyển động, anh nhìn chằm chằm vào chiếc Audi phía trước.
Gần rồi, càng ngày càng gần hơn.
Phong Tễ Hàn ngồi ở ghế lái, vẻ mặt bình thản, như thể không hề nhìn thấy khoảng cách xe ngày càng nguy hiểm, chân ga dưới chân hắn không có dấu hiệu giảm bớt.