Tinh Tế: Chị Đây Cóc Làm Người Nữa

Chương 25: Nếu có tiền, ai lại còn ở trong viện Từ Dục?

Homan: "Không có gì sai cả. Nhưng chúng ta không có tiền để mua khối năng lượng. Thật xin lỗi."

Gwyneth: "Không sao, tôi quen rồi."

Sau khi trò chuyện đôi chút với người máy, Homan gấp tờ báo cáo lại và đóng cửa phòng y tế.

Tĩnh Di và Anim đang ngồi xổm trên bậc thang ngoài cửa, thấy Homan bước ra liền nhìn ông chằm chằm.

"Cậu ấy thế nào rồi?" Tĩnh Di lo lắng hỏi, khuôn mặt hiện rõ sự áy náy: "Có phải do tớ đánh mà cậu ấy bị thương không?"

Homan giải thích rằng Bạch Sa giống như một thiết bị điện bị hỏng, rằng những ngày tập luyện vừa qua không làm tổn thương nội tạng hay bất kỳ cơ quan nào khác của cô. Cô đổ bệnh chỉ vì cơ thể thiếu năng lượng.

Vì bản thân thiết bị không hỏng, vấn đề cũng không lớn, chỉ cần đảm bảo nguồn năng lượng đầy đủ là được.

"Nuôi cậu ấy đúng là tốn công." Tĩnh Di thì thầm phàn nàn, nhưng không có ý định bỏ mặc Bạch Sa: "Chẳng lẽ viện Từ Dục chúng ta thiếu tiền đến vậy sao?"

"Lần này là sơ suất của thầy, thầy sẽ chịu trách nhiệm giúp cô bé phục hồi sức khỏe." Homan dứt khoát nói: "Nhưng đúng là chúng ta cần chuẩn bị trước cho tương lai."

Nói xong, Homan trầm ngâm rời đi. Ông thường xuyên ra vào viện Từ Dục không theo giờ giấc cố định, và bà Joan cũng chưa từng trách cứ ông. Tĩnh Di và Anim nhìn theo bóng lưng Homan, nghĩ rằng ông lại ra ngoài kiếm tiền cho viện Từ Dục.

"Chúng ta nên làm gì đây... Liệu chúng ta có thể vào xem cậu ấy không?" Anim quay lại liếc nhìn cửa sổ phòng y tế. Qua ô cửa kính, họ có thể thấy Bạch Sa đang nằm trên chiếc giường y tế trắng, ngủ yên bình.

"Người máy y tế sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy." Tĩnh Di đặt tay lên cửa sổ, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Bạch Sa qua lớp kính, ánh mắt trở nên kiên định: "Chúng ta cũng phải kiếm tiền thôi."

Anim: "Nhưng chúng ta chưa đến tuổi làm thêm, bà Joan cũng sẽ không đồng ý cho chúng ta ra ngoài."

Tĩnh Di quyết đoán nói: "Vậy thì tớ đi cướp."

Anim kinh ngạc: "Không được đâu! Lần trước Wayon và Patrzalek cũng chỉ cướp bữa trưa của bạn cùng lớp, lần này cậu lại định cướp tiền của họ? Như thế là vượt quá giới hạn rồi. Hơn nữa, bọn họ có bao nhiêu tiền tích góp đâu?"

Nếu có tiền, ai lại còn ở trong viện Từ Dục?

"Vậy cậu bảo tớ phải làm gì!" Tĩnh Di bực bội nói: "Cứ thế mà nhìn cậu ấy ngất xỉu hết lần này đến lần khác sao?"

"... Thực ra tớ cảm thấy bình thường mình vẫn ổn mà." Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt phát ra từ khe hở cửa sổ: "Cậu và thầy Homan đừng ép tớ tập luyện thêm nữa, tớ thực sự chịu được mà."