Bạch Du lấy ra những phiếu mua hàng và phiếu nhiệm vụ kèm theo.
Trên phiếu mua hàng là danh sách các mặt hàng, kèm theo giá cả.
Hắc Tháp bán chủ yếu là trượng phép, nguyên liệu ma vật, cùng vài quyển sách phép thuật miễn phí vận chuyển;
Bạch Tháp thì bán nhiều loại mặt hàng hơn, còn ghi chú rõ ràng những thứ nào phù hợp để dâng lên thần linh, món đắt nhất là một quyển sách có tên Tổng hợp sở thích và những điều thần linh ghét bỏ · Phiên bản chỉnh sửa lần thứ 74, giá 9999 vàng;
Hiệp hội Bác học... ừm, tên các mặt hàng đều bị che bằng những ký hiệu lạ, chẳng hạn như “Trái tim của ■■”, “■■■ của ■■■”, khiến người ta cảm thấy mơ hồ.
Phiếu nhiệm vụ yêu cầu nhiều thông tin hơn, bao gồm người ủy thác, chi tiết nhiệm vụ, phần thưởng (tiền cọc và thanh toán cuối cùng), địa chỉ giao hàng... nhiều chi tiết rườm rà, trông có vẻ khá phức tạp.
Lợi ích là mọi thứ đều được trình bày rõ ràng, không có lỗ hổng nào để thao túng, và Hiệp Hội Phiêu Lưu có thể bảo vệ tối đa lợi ích của cả hai bên.
Bạch Du: “Chỉ có mỗi tờ phiếu thôi.”
Cô thắc mắc: “Nếu dùng hết, thì làm thế nào?”
Zephyr: “Những tờ phiếu này là vật phẩm thuật giả kim, không quan trọng viết bằng bút gì, chữ trên đó chỉ tồn tại trong ba ngày.”
Nó nghĩ một chút, rồi bổ sung:
“Để tránh tranh chấp, sau mỗi giao dịch, nó sẽ tự động lưu ba bản: một bản vào lịch sử giao dịch của cô, một bản gửi tới tổ chức tương ứng, và một bản được nộp cho bộ phận quản lý thương mại của Ca Chi Thành.”
Bạch Du: “Nếu viết ở mặt sau, chữ sẽ biến mất à?”
Zephyr: ?
“Có lẽ là không.”
Nó tò mò chạm vào đôi cánh của Bạch Du:
“Cô định làm gì?”
Bạch Du: “Đại nhân Zephyr nói nơi này hẻo lánh.”
Cô cầm tờ phiếu, bước ra quầy lấy bút:
“Vì thế, phải quảng cáo.”
*
Tại Hắc Tháp
Buổi sáng, Agatha ngậm một lát bánh mì, vội vã bước ra khỏi phòng ngủ.
Hôm nay đến lượt cô kiểm tra phiếu mua hàng.
Đây là một công việc rất nặng nề, sau khi kiểm tra phiếu mua hàng, cô phải lần lượt gửi hàng, trả lời từng khách hàng khi thiếu hàng, và cuối cùng, tổng kết tất cả lợi nhuận vào một bảng báo cáo để nộp cho cô giáo Isabella phụ trách tài chính.
Nhiệm vụ rất nặng, may mà có thể gọi một người trợ giúp.
Dù vậy, không thể lơ là quá mức, nếu không chắc chắn sẽ không làm kịp.
Agatha bước tới hòm thư, nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh, ánh mắt sáng lên:
“Này, Phong Tốn, chào buổi sáng! Nhiệm vụ tôi đăng ở đại sảnh là do cô nhận à?”
Vừa mở khóa hòm thư, cô vừa nuốt nhanh miếng bánh mì nhạt nhẽo:
“Tuyệt quá, cô luôn làm việc rất hiệu quả, kết thúc xong ghé qua phòng tôi nhé, tôi mới nhận được một ít nguyên liệu từ cô giáo, chắc cô sẽ thấy thú vị.”