Nhìn lướt qua chỉ toàn thuốc là thuốc. Hiệu thuốc di động?
Phía trước là một số loại thuốc hiện đại cơ bản như thuốc cảm, thuốc hạ sốt, điểm yêu cầu đối với các loại này đều không cao. Có lẽ vì lo người xuyên không sẽ không thể thích nghi kịp với khí hậu ở cổ đại, sẽ bị tra tấn trước khi hoàn thành nhiệm vụ nên mới có dich vụ đổi điểm từ thiện như vậy.
Nhưng càng nhìn về phía sau, Lâm Thanh Dạng càng cảm thấy mới lạ. Những viên thuốc có giá hàng trăm hàng nghìn điểm này, dường như toát ra một luồng khí thần khí, khiến hắn không khỏi tò mò.
Ví dụ như, thuốc nói thật: 100, thuốc hảo cảm: 300, thuốc ngủ mơ: 500...
Lâm Thanh Dạng cảm thấy bản thân hắn cần viên thuốc hảo cảm này, đưa cho nam chính uống, có khi hắn sẽ đối xử tốt với hắn hơn, nói không chừng còn có thể bảo vệ cái mạng nhỏ của hắn, hehe.
Nhưng sau khi nhìn vào số điểm yêu cầu rồi lại nhìn vào số điểm ít ỏi trong tài khoản của bản thân, Lâm Thanh Dạng nuốt nước bọt, nói: “Hệ thống, vì sao lúc nãy hoàn thành nhiệm vụ lại không có điểm thưởng?”
Hệ thống lập tức giải thích: “Điểm thưởng của nhiệm vụ vừa rồi đã được sử dụng để mở trung tâm mua sắm. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, kí chủ sẽ được thưởng điểm. Điểm này sẽ được dùng để đổi lấy các vật phẩm của hệ thống trung tâm mua sắm. Nếu nhiệm vụ thất bại, điểm sẽ bị trừ. Nếu điểm thấp hơn 0, người chơi sẽ tử vong. Nhắc nhở đặc biệt: thất bại trong một số nhiệm vụ nhất định sẽ khiến cho tiến độ cốt truyện bị đình trệ và thế giới sẽ rơi vào bế tắc. Người chơi hãy chú ý.”
Lâm Thanh Dạng: Tôi! Mẹ! Nó! Trước đây hắn cứ nghĩ rằng nhiệm vụ sẽ liên quan đến nhiều loại dữ liệu khác nhau, còn thành công hay thất bại gì cúng đều không phải là vấn đề lớn. Không ngờ nó lại liên quan đến mạng sống của hắn. 10 điểm này bây giờ chính là cả một đời của hắn. Lãng phí cả một đời, hắn có dám tiêu không. Thế giới trì trệ lại là gì nữa, liệu có bị phá hủy không?
Lâm Thanh Dạng không dám nghĩ thêm nữa, dù gì hắn cũng phải hoàn thành mọi nhiệm vụ hệ thống đưa ra.
Bởi vì không đủ điểm nên Lâm Thanh Dạng không xem thêm những loại thuốc hắn không mua nổi nữa, trước mắt đây là tất cả những gì hắn nghiên cứu được.
Vừa rồi còn có một chuyện mà Lâm Thanh Dạng cảm thấy biết ơn đó chính là khi hắn gặp nguy hiểm, hệ thống đã lập tức phát ra cảnh báo. Có lẽ đây chính là bàn tay vàng lớn nhất của hắn.
Lâm Thanh Dạng cũng không phải kiểu người tham lam. Sau khi nhận ra điều đó, hắn đã lựa chọn trân trọng cuộc sống hiện tại mà hắn có. Cho nên... tạm thời cứ tránh xa nam chính hai ngày, để hắn có thời gian từ từ thích ứng với thân phận mới này.
Vì An Nam Hầu là một gia tộc lớn, phía trên lại có tổ mẫu vẫn còn sống, vậy nên ba huynh đệ vẫn ở chưa ra ở riêng. Cả đại gia đình trên dưới hàng chục người cứ thế sống chung ở nhà tổ. Ngôi nhà rất lớn, tuy nhiên về cơ bản mỗi nhà đều đóng cửa, viêc ai nấy làm.
Huynh trưởng là người kế thừa tước vị của An Nam Hầu, hiện tại đang làm ở công bộ và rất được hoàng thượng trọng dụng. Cũng nhờ vậy nên việc làm anh của lão nhị, lão tam cũng xuôi chèo mát mái. Nhìn từ bên ngoài thịnh vượng như vậy, thế nhưng thực tế bên trong mỗi gia đình đều có những vấn đề riêng khó nói.
Là trưởng tử, Lâm Thanh Dạng lẽ ra phải có địa vị vững chắc không thể lung lay nhất trong các huynh đệ. Tuy nhiên, vì gia đình ngoại tổ của Lâm Thanh Dạng xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, vậy nên tình huống của Lâm Thanh Dạng ở Hầu phủ hiện tại ngược lại trở nên vô cùng khó xử.
Đại gia đình đang cùng tổ mẫu ăn sáng trong phòng lớn, khi Lâm Thanh Dạng đến, trên mặt mọi người đều lộ ra sự khó chịu. Dù sao bình thường Lâm Thanh Dạng cũng không đi đến nổi, cho dù có nói bao nhiêu lần cũng vô ích.
Tất nhiên, Lâm Thanh Dạng cũng không ngay lập tức hành động lịch sự hay cung kính lễ phép gì hết, hơn nữa hắn cũng không lúng túng cúi chào hay chu đáo chuẩn bị bàn ăn cho mọi người. Hắn cần từ từ điều chỉnh tính cách của bản thân.
Sau khi Lâm Thanh Dạng ngồi xuống, người hầu lập tức mang thêm bát đĩa lên. Sơn hào hải vị trên bàn ăn ngon hơn nhiều so với những bữa ăn bệnh nhân trước kia của hắn. Tuy nhiên, hắn cũng không dám ăn nhiều, bây giờ hắn cần phải giảm cân, cần kiểm soát lượng thức ăn đưa vào cơ thể.
Thiếu niên mặc áo gấm màu xanh bên cạnh thấy vậy không khỏi lên tiếng: “Ba ngày này đều là ngày được trường học cho nghỉ, nhị ca sao lại dậy sớm như vậy?”
“Tỉnh rồi, vậy nên thức dậy thôi.” Lâm Thanh Dạng tỏ ra không có nhã hứng nói chuyện, người này chính là Lâm Thanh Húc, em trai của Lâm Thanh Dạng, nhỏ hơn hắn một tuổi.
Đây dù sao cũng là thái độ ban đầu của Lâm Thanh Dạng dành cho Lâm Thanh Húc, vậy nên hắn cũng đã sớm quen rồi.
“Hiếm khi nhị ca dậy sớm như vậy, chi bằng lát nữa chúng ta cùng nhau đi đọc sách.” Lâm Thanh Húc vừa nói vừa cười.
Lâm Thanh Dạng còn chưa kịp trả lời, lập tức có một giọng nữ trong trẻo đầy bất mãn cắt ngang: “Nhị ca bận rộn như thế, làm sao có thời gian cùng chúng ta đọc sách.” Lâm Thanh Dạng theo âm thanh cất lên nhìn sang, cô gái mặc một thân áo gấm màu tím, tóc búi đôi, để mái ngang chân mày, nhìn qua rất dễ thương. Chỉ là lúc này trên mặt cô ấy xuất hiện sự ngao ngán không hề che đậy. Cô gái nhìn hắn với vẻ mặt vô cùng phòng thủ, cứ như sợ hắn sẽ đồng ý việc cùng nhau đi đọc sách vậy. Mà cô ấy này chính là em gái ruột của Lâm Thanh Dạng, Lâm Thanh Vi.
Ngồi bên cạnh Lâm Thanh Vi còn có một cô gái khác ăn mặc tương tự, nắm tay Lâm Thanh Vi thì thầm đưa ra lời khuyên: “Tứ tỷ, tỷ đừng nói như vậy, mọi người cùng nhau đi đọc sách không phải tốt hơn sao. Đúng vậy không, nhị ca?” Người này này chính là em gái của Lâm Thanh Dạng, thứ nữ Lâm Thanh Dao.
An Nam Hầu có ba nam hai nữ, đại tỷ, Lâm Thanh Dạng và Lâm Thanh Vi là con cháu trực hệ của dòng chính. Đại tỷ đã xuất giá, đáng ra các anh chị em có mối quan hệ rất tốt. Tuy nhiên vì thói quen vui đùa thường ngày và xu hướng tìиɧ ɖu͙© khó chấp nhận của Lâm Thanh Dạng, người chị ruột này không muốn gặp hắn mà thay vào đó lại có mối quan hệ tốt đối với các thứ nam, thứ nữ khác.
“Ồ, ta không có hứng thú, các ngươi cứ đi đi.” Lâm Thanh Dạng trực tiếp từ chối, dù sao thiết lập của nhân vật cũng không thể bị hủy hoại nhanh như vậy, mối quan hệ này tạm thời vẫn chưa thể hàn gắn.
“Nhị ca còn bận chuyện khác sao?” Lâm Thanh Húc mỉm cười hỏi, trong mắt hắn xuất hiện tia ranh mãnh đầy phấn khích,
Lâm Thanh Dạng nghi ngờ nhìn Lâm Thanh Húc, vừa định cất lời thì các trưởng lão trên bàn nhận ra con cháu đang nói chuyện nên bắt đầu hỏi.
“Các ngươi đang nói gì vậy?” An Nam Hầu cất tiếng hỏi.
Lâm Thanh Húc lập tức ngoan ngoãn đáp: “Chúng con muốn cùng nhị ca đi đọc sách, nhưng nhị ca có vẻ bận rộn chuyện khác, không muốn đi cùng chúng con.”
Câu này nghe thì có vẻ bình thường, nhưng khi rơi vào tai Lâm Thanh Dương, hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Hắn còn chưa kịp phản ứng điều gì thì đã nghe tổ mẫu đang ngồi trên cao nói; “Dạng nhi cũng không còn nhỏ nữa, ngày thường không chịu chăm chỉ đèn sách mà bận rộn cái gì? Thân là trưởng tử của Hầu Gia, ngươi thật sự không muốn vào cung làm bạn học của hoàng tử ư?”
An Nam Hầu cũng tỏ vẻ không vui, ông nặng nề đặt đũa xuống và mắng: “Dừng! Ta biết ngay ngươi suốt ngày ăn chơi lãng phí thời gian. Mấy gày trước phạt ngươi quỳ trước từ đường tổ tiên, xem ra ngươi vẫn chưa nhận được bài học cho bản thân. Năm sau, kì thi vào trường học của Hoàng Gia sẽ bắt đầu, nếu ngươi không được chọn làm bạn học của hoàng tử. Vậy thì cứ quỳ trong từ đường cho ta. Tránh việc ra ngoài làm mất mặt Hầu phủ.”
Lâm Thanh Dạng: hắn cái gì cũng chưa nói, mấy người này vậy mà nhanh chóng kết tội hắn rồi. Xem ra cái tính cách vô dụng trước đây của thân thể này đã khắc sâu vào tâm trí mọi người.
“Hầu gia bớt giận! Dạng ca chắc chắn rất muốn đi học, nhưng e là hữu tâm vô lực, vậy nên huynh ấy mới muốn cố gắng ở nơi khác.” Người phụ nữ ngồi cạnh An Nam Hầu nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói dịu dàng dường như xua tan được phần nào bầu không khí đầy căng thẳng này.
“May mắn thay, có Húc ca luôn giúp đỡ, Dạng ca luôn thể hiện rất tốt ở trường học. Chỉ cần có Húc ca làm bạn đồng hành, Dạng ca sẽ không làm Hầu phủ của chúng ta mất mặt.”