Nhân ngư nhỏ chính thức ở lại trong nhà Nguyễn Thời Thanh.
Cậu cũng nghe theo lời dặn của bác sĩ, chuẩn bị một cái thùng cao nửa người bên trong đổ đầy nước lại cho thêm thuốc trị liệu, rồi đem nhân ngư nhỏ để trong thùng.
Nhân ngư nhỏ là một đyaws bé ngoan, đa số thời gian đều an tĩnh, chỉ đôi lúc vẫy vẫy cái đuôi làm bọt nước bắn lên nhưng mỗi lần vậy đều rất cẩn thận.
Khi có Nguyễn Thời Thanh ở nhà, em dựa vào thành thùng sắt nhìn cậu không chớp mắt, đôi mắt màu xanh như đá quý sáng ngời; nếu Nguyễn Thời Thanh không ở nhà, bé liền yên tĩnh nằm ở đáy thùng, như một con vật nhỏ bị bỏ rơi, ôm lấy cái đuôi cuộn thành một cục.
Ngày thường chưa bao giờ kháng cự uống thuốc, sẽ tự mình ôm bình thuốc từng chút từng chút mà uống, rồi xếp ngay ngắn mấy cái bình đã uống hết, cố gắng hạ thấp gánh nặng cho Nguyễn Thời Thanh.
Ngoan ngoãn làm người đau lòng.
Mấy ngày nay Nguyễn Thời Thanh cùng hai anh em nhà gấu đi khắp nơi xem nhà ở, chó con có thể tùy thân mang theo nhưng nhân ngư chỉ có thể ở nhà. Đi ngang một cái quán nhỏ một, Nguyễn Thời Thanh chú ý tới một cục tẩy hình con vịt màu vàng trên quầy.
Nguyễn Thời Thanh dừng lại : “Cái này nhiêu tiền?”
“Sáu tinh tệ một cái, hai cái mười tinh tệ.”
“Lấy hai cái,” Nguyễn Thời Thanh trả tiền, thuận tay đem cục tẩy lớn bằng nữa bàn tay nhét vào túi áo khoác.
Dung Hành có lệ lấy móng vuốt chạm nhẹ, phiết miệng.
Ấu trĩ.
Nguyễn Thời Thanh đang chuẩn bị đi xem nhà ở, nên ở trong thành ba ngày, hai anh em họ Hùng thế cậu tìm được mấy căn hộ cũng không tệ lắm, sắp xếp cho tiểu nhân ngư xong, cậu đã xem qua ba căn nhà, nhưng nhiều ít đều có chút không hài lòng, hiện giờ cũng chỉ còn cuối cùng một căn còn chưa có xem.
“Căn cuối cùng này gần chợ dưới lòng đất, lượng người khá lớn, lầu một có thể dùng làm cửa hàng. Phòng ở diện tích cũng lớn, chính là xây đã nhiều năm nên đã cũ.”
Hùng Phương Phương nói nhà cũ, chính là thật sự rất cũ.
Nguyễn Thời Thanh nhìn cây mây không biết tên bò lên tới lầu hai trước mặt, cũng có chút chấn động.
Ngoại thành vốn là thập phần lạc hậu nghèo khó, những khu phố xung quanh khu chợ dưới lòng đất này đã xem như khu phố phồn hoa nhất, rất nhiều cửa hàng sửa chữa mở cạnh nhau, cạnh tranh thập phần kịch liệt. Chủ nhân căn nhà hai tầng này là người tiến hóa, đã sống ở chỗ này 80 năm, tích cóp đủ tiền liền đi làm căn cước công dân rồi dọn vào nội thành. Cho nên mới tính đem nhà ở ngoại thành bán đi.
“Bởi vì phòng ở quá mức cũ, chủ của nó nóng lòng muốn bán, cho nên chỉ kêu giá mười vạn tinh tệ, nhưng yêu cầu là một lần thanh toán.” Hùng Phương Phương nói: “Vị trí căn nhà này không tồi, có không ít người muốn mua nhưng không ai có đủ tiền trả trong một lần, cho nên đến nay vẫn bán không được.”
Nguyễn Thời Thanh đẩy cây mây tươi tốt ra mở cửa đi vào trong thâm quan.
Xác thật nhà rất lớn.
Bà căn trước đó Nguyễn Thời Thanh không hài lòng, là vì quá nhỏ, cậu không chỉ muốn mở cửa hàng sửa chữa ở lầu một mà còn tưởng làm một cái phòng công làm việc riêng.
Nguyễn Thời Thanh có sở thích sưu tập tài liệu, nếu diện tích quá nhỏ, chỉ sợ phòng làm việc thực mau sẽ bị chứa không được.
Vì tính lâu dài nên muốn mua một căn có diện tích lớn chút.
“Mua chỗ này đi.” Nguyễn Thời Thanh dạo quanh một vòng từ lầu một chỗ tới lầu hai, còn tính vừa lòng.
Tuy hơi cũ nhưng có thể chậm rãi sửa chữa còn nếu mua nhà diện tích nhỏ lại rất khó xây thêm.
Một bên vội bán một bên vội mua. Hai bên gặp mặt rất nhanh đạt thành chung nhận thức, cuối cùng lấy giá chín vạn tinh tệ bán đi.
Ngoại thành vốn dĩ không có luật pháp, thủ tục giao dịch không có rườm rà, ký một phần hiệp nghị, thanh toán tiền là giao dịch đã hoàn thành.
Nguyễn Thời Thanh cùng hai anh em họ Hùng mất hết nữa ngày mới dọn xong đóng cây xung quanh, làm xong mới trở về nhà xem tiểu nhân ngư.
Lúc này trời đã tối, hai ánh trăng chiếu ra hai bóng dáng dưới chân đan xen nhau, bên tai là tiếng máy móc vận chuyển chưa từng ngừng lại, ngày cả gió thổi qua đều mang theo mùi kim loại rỉ sắt.
Cách đó không xa là chỗ ở tạm thời của bọn họ, hai cái xác ngoài phi thuyền hình nửa vòng tròn đặt ngược trên mặt đất, chặt chẽ kề tại cùng nhau.
Nguyễn Thời Thanh bỗng nhiên hoảng hốt sinh ra ảo giác, phảng phất nơi này hết thảy mới là chân thật, mà thế giới ở trong trí nhớ kia dần dần trở nên mơ hồ.
Đẩy cửa đi vào, trong phòng truyền đến tiếng nước nho nhỏ, Nguyễn Thời Thanh mở đèn đã thấy tiểu nhân ngư nằm trên thành thùng nhìn mình, mái tóc màu dài màu xanh ướt đẫm rối tung trên vai, yên tĩnh lại ngoan ngoãn.
Dung Hành thăm dò nhìn thoáng qua, mắt lộ ra ghét bỏ.
Ướt nhẹp, còn có mùi cá tanh.
Đơn giản ngậm hai cục tẩy con vịt màu vàng chạy ra.
“Hôm nay thế nào?” Nguyễn Thời Thanh đến gần, xoa xoa đỉnh đầu nhân ngư.
Tiểu nhân ngư gật gật đầu, chỉ hai cái bình không trên cái ghế nhỏ. Một bình là thuốc, một bình là dịch dinh dưỡng.
Còn dư lại một bình dịch dinh dưỡng không có sử dụng.
Nguyễn Thời Thanh mở nắp bình dinh dưỡng đưa cho nhân ngư: “Sao không ăn? Không thích?”
Tiểu nhân ngư ôm lấy cái bình lắc lắc đầu, đôi mắt lượng lượng nhìn Nguyễn Thời Thanh, nắm chặt ngón tay cậu, thực nỗ lực phát ra một tiếng “A”.
Nguyễn Thời Thanh đột nhiên nhanh trí, cười hỏi: “Là chờ anh ăn cùng hả?”
Tiểu nhân ngư gật đầu, lúc này mới bắt đầu uống.
Thật là ngoan.
“Hôm nay có quà cho em.” Trong lòng Nguyễn Thời Thanh mềm nhũng, đứng dậy đi đến chỗ Dung Hành, đem hai con vịt lấy lại quơ quơ trước mặt tiểu nhân ngư.
Tiểu nhân ngư trợn to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm con vịt, đuôi cá dưới nước vội vàng đong đưa, nhưng không có lập tức duỗi tay lấy, như là không dám tin.
“Em không thể ra ngoài chơi nên mua tụi nó cho em ” Nguyễn Thời Thanh đem cục tẩy đặt ở trên mặt nước, con vịt màu vàng trôi nổi trên mặt nước, nhìn rất đáng yêu.
Tiểu nhân ngư nhìn chằm chằm chúng nó, nhịn không được đong đưa cái đuôi, chế tạo gợn nước đẩy vịt con đi.
“A!” Tiểu nhân ngư quay đầu, đôi mắt ngọc bích cong lên cười với Nguyễn Thời Thanh .
“Thích là được.” Nguyễn Thời Thanh trả lại tươi cười: “Chờ thêm mấy ngày dọn tới nhà mới, lại mua cái khác.”
Dung Hành:?????
Này, không, phải, mua, cho, mình,?
Trừng mắt nhìn tiểu nhân ngư một cái, Dung Hành lại một nằm bò.
Thích, loại đồ chơi giá rẻ ấu trĩ này, cũng chỉ có nhân ngư nhân tạo không kiến thức mới thích.
*
Mất ba ngày mới quét tước vệ sinh xong, lại mua dụng cụ sinh hoạt, đến ngày thứ tư Nguyễn Thời Thanh mới mang theo đám nhãi con vào ở trong nhà mới.
Cây mây bò rậm rạp qua cắt tỉa gọn ràng ngược lại trở thành điểm trang trí màu xanh trên tường mất đi âm trầm nhiều ra vài phần sinh cơ bừng bừng. Hàng rào tre trong sân được sửa lại. Cỏ dại được dọn sạch, còn trồng vài cây dễ sống.
Trên cửa lớn lầu một treo tấm bẳng bắt mắt, là Nguyễn Thời Thanh tự tay dùng tiếng Trung chữ Hán viết chữ “Nguyễn”.
Đây là tên cửa hàng, cũng là chứng minh thế giới kia từng tồn tại.
Hùng Viên Viên không biết tiếng Trung, nhưng không ảnh hưởng việc khen tặng: “Đây là cửa hàng có cái tên cá tính nhất tôi từng thấy!”
Nguyễn Thời Thanh phụt cười ra tiếng, bảo Hùng Viên Viên đi xem bác sĩ tới chưa.
Bạn của Nguyễn Thời Thanh ở thế giới này không nhiều lắm, trừ bỏ Hùng Phương Phương Hùng Viên Viên, cũng chỉ có bác sĩ chữa trị cho tiểu nhân ngư.
“Tới!”
Cách thật xa là có thể nghe thấy tiếng của Hùng Viên Viên, Nguyễn Thời Thanh từ cửa sổ nhìn thoáng qua bên ngoài, đem tiểu nhân ngư bỏ vào thùng nước mới, vội vàng đi xuống lầu nghênh đón bác sĩ.
Tiểu nhân ngư nổi trên mặt nước, tò mò từ cửa sổ nhìn xung quanh. Thùng nước mới của nó rộng gấp ba thùng cũ, được đặt ở phòng khách trên lầu hai cạnh cửa sổ, chỉ cần nhẹ nhàng lòi đầu ra là có thể nhìn đến thế giới bên ngoài.
Đôi mắt nhân ngư càng mở to, ngoại thành hoang vu ở trong mắt cũng tràn ngập sắc thái mỹ lệ.
Nhìn bộ dạng chưa hiểu việc đời của nhân ngư, Dung Hành ngồi xổm một bên liếc mắt một cái, xoay đầu đi.
……
Nhân dịp tân gia, Nguyễn Thời Thanh cố ý mua thức ăn từ trong thành về nhà ăn cùng hai bình bia mạch nha.
Thời đại tinh tế, mỹ thực là hưởng thụ xa xỉ, các loại dịch dinh dưỡng nhân tạo mới là đồ ăn chủ yếu. Khó được mới ăn một bữa có đồ ăn, tất cả mọi người thập phần thoải mái.
Chính là tửu lượng thân thể này không tốt lắm, Nguyễn Thời Thanh uống lên ba ly bia cũng đã hơi say.
Tiễn đi hai anh em nhà gấu cùng bác sĩ, Nguyễn Thời Thanh lung lay bò lên trên lầu hai, ngồi trên đệm mềm, dựa vào cái thùng của tiểu nhân ngư ở phòng khách. Cậu lười biếng giãn ra tứ chi, nhìn hoàng hôn chậm rãi chìm vào đường chân trời, tự mình lẩm bẩm: “Kỳ thật nơi này cũng cũng không tệ lắm.”
Tuy rằng mở đầu khó khăn chút, nhưng hết thảy đều tốt lên.
Hơn nữa ở chỗ này, cậu sẽ không cảm thấy cô độc không thể tả.
Nguyễn Thời Thanh dựa vào thùng gỗ ngủ rồi.
Một giấc cho đến đêm khuya.
Tiểu nhân ngư “A a” kêu hai tiếng, cũng không có thể đánh thức Nguyễn Thời Thanh, lại không dám dùng sức giật tóc, ở trong nước nôn nóng nhìn về phía Dung Hành.
Dung Hành duỗi người đứng dậy tới gần, xác định người đã ngủ say, liền biến trở về hình thái nhân loại.
Khom lưng, dễ như trở bàn tay đem thiếu niên ngủ say ôm lên.
Tiểu nhân ngư bị biến cố này cả kinh ngây người, mở to hai mắt, không biết làm sao nhìn Dung Hành.
“Không được nói bậy, biết không?” Dung Hành vươn ngón tay, cách không chỉ chỉ nhân ngư, uy hϊếp nói.
Tiểu nhân ngư gật đầu lại lắc đầu, nhìn về phía Nguyễn Thời Thanh, có chút sốt ruột.
“Thích, thiếu chút nữa đã quên, nó căn bản không nói được.” Dung Hành ôm Nguyễn Thời Thanh vào trong phòng, đắp chăn đàng hoàng sau, thuận tay cầm trí não Nguyễn Thời Thanh mới mua.
Trí não Nguyễn Thời Thanh sát cánh tay bị Dung Hành dễ như trở bàn tay lấy xuống.
Dung Hành đóng cửa phòng, ngồi ở cửa sổ phòng khách. Vòng tay hình dạng trí não ở trong tay Dung Hành biến thành một cái thiết bị liên kết thần kinh giản dị.
Mang lên mũ giáp, tiếp nhập mạng thực tế ảo, âm thanh vô cảm của máy móc bắt đầu cảnh báo: “Không phải chủ nhân thiết bị, vô pháp đăng nhập; không phải chủ nhân thiết bị, vô pháp đăng nhập……”
Dung Hành làm lơ cảnh báo, báo ra mệnh lệnh liên tiếp.
Âm thấy máy móc không có cảm tình cắt thành một giọng nữ trung âm trầm ổn: “Thái Tử điện hạ, đã lâu không thấy.”
“Noah, thay ta gọi Dares.”
“Thỉnh điện hạ chờ một lát.”
Trong không gian giả thuyết thực tế ảo, vô số số hiệu số liệu thoáng hiện lại biến mất.
Một lát sau, một bóng người trống rỗng xuất hiện, kích động tiến lên, muốn cùng Dung Hành ôm một cái, cái ôm cửu biệt gặp lại: “Điện hạ, ngài quả nhiên còn sống! Ngạn ngữ đều nói tai họa để lại ngàn năm, ta liền biết ngài không dễ chết như vậy!”
“Thỉnh chú ý dùng từ, thượng tá Dares.” Dung Hành nghiêng người tránh thoát, nhíu mày ghét bỏ nói: “Đừng nói nhảm nữa, tình hình chiến đấu ở Yanguis như thế nào? Tích Kim phương diện có cái gì động tác?”
Nói đến chính sự, Dares lúc này mới thu hồi nhẹ nhàng thần sắc, hiện ra vài phần trầm trọng tới: “Asman hi sinh vì nhiệm vụ, tin tức ngài chết bị truyền ra, binh lực Trùng tộc ở tiền tuyến bỗng nhiên đại tranh. Tôi hoài nghi……” Dares dừng một chút, mới cắn răng nói ra cái này đáng sợ suy đoán: “Tôi hoài nghi đế quốc có gián điệp của Trùng tộc.”
Chiến tranh giữa Ngân Hà đế quốc cùng Trùng tộc đã kéo dài hơn một ngàn năm.
Từ Ngân Hà đế quốc thành lập cũng đã xuất hiện Trùng tộc. Loại chủng tộc này không có trí tuệ, chỉ do Trùng tộc nữ hoàng thao tác, thân thể cấu tạo lại phá lệ cường hãn. Hai ngàn năm qua, theo Ngân Hà đế quốc hưng thịnh Trùng tộc cũng càng thêm lớn mạnh.
Hai bên chiến tranh những năm gần đây đã tới mức gay cấn, cơ hồ là không chết không ngừng.
Mỗi một năm, đế quốc đều phải vận chuyển cho bốn đại khu ở tiền tuyến vô số binh lính đối kháng Trùng tộc, lấy bảo vệ đế quốc hoà bình. Dung Hành thân là đế quốc thái tử lại là Yumir huyết mạch cường hãn, tự nhiên đạo nghĩa không thể chối từ.
Từ khi tiến vào thời kì sinh trưởng Dung Hành liền đi tiền tuyến, vẫn luôn thủ vững đại khu Yanguis.
Thẳng đến tháng trước, dựa theo tuổi tác tộc Yumir, Dung Hành kết thúc thời kì sinh trưởng bước vào thành niên, mới bị phụ thân Nhϊếp Chính Vương các hạ triệu hồi Tích Kim, chuẩn bị đại điển kế vị.
Lại không ngờ ở đại khu Baghdad tại điểm quá độ tao ngộ tiêm kích hạm đội chặn gϊếŧ.
Một chi đội ngũ, trừ bỏ Dung Hành, không một người còn sống.