Thú Con Tôi Nhặt Về Đều Là Vai Ác

Chương 14

“Những người chặn đường ở Baghdad có thể là cùng một nhóm người với gián điệp của quân Trùng tộc.”

Dung Hành nhớ lại tình hình ngày đó, trong mắt hiện lên sự tức giận: “Tổng cộng có một trăm sáu mươi hai chiến hạm hạng nặng, hỏa lực đầy đủ, trang bị lá chắn vô hình và hệ thống đánh chặn tín hiệu có độ chính xác cao, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng trước khi đến. Chắc chắn chúng đã biết trước tọa độ nhảy của chúng ta từ nguồn thông tin nào đó nên mới phục kích gần chỗ quá độ.

"Hóa ra là một hạm đội tiêm kích?!"

Dareth kinh ngạc, sau đó nói: "Tin tức Sikkim (Tích Kim) đưa ra không hề đề cập đến hạm đội khu trục. Chỉ nói rằng dựa trên đống đổ nát trên chiến trường, có thể suy đoán là do gặp phải cướp biển vũ trụ."

Điều mà những tên cướp vũ trụ am hiểu nhất chính là lang thang gần chỗ quá độ nào đó, một khi phát hiện ra phi thuyền quá độ chúng lập tức cắt tín hiệu rồi tấn công bằng hỏa lực pháo binh.

Dấu vết chiến trường lần này rất giống với phong cách của những tên cướp vũ trụ.

Vì vậy, Sikkim đã chỉ điểm các nghi phạm vào những tên cướp vũ trụ vì chính điều này nên dư luận không nghi ngờ.

Chỉ có Quân đoàn 4 đóng tại Yengis là đưa ra phản đối, nhưng do không có đủ bằng chứng nên phản đối đã bị Cục An ninh Hoàng gia bác bỏ nhiều lần.

Dareth và những người khác không tin rằng chỉ những tên cướp vũ trụ làm sao có thể tiêu diệt được toàn bộ "Hermes".

Hermes là một trong năm chiến hạm lớn của khu vực Yengis, hạm trưởng Asman đứng đầu trong số năm hạm trưởng, chưa kể Điện hạ cũng ở trên phi hạm Hermes cho dù tất cả cướp vũ trụ liên hợp lại cũng không phải là đối thủ của Hermes.

Nhưng nếu kẻ thù cử đến một hạm đội tàu tiêm kích hạng nặng thì mọi chuyện đều được giải thích.

"Cục An ninh cố tình che giấu tin tức quan trọng này." Dares tức giận nói: "Tôi sẽ tiếp tục nộp đơn khiếu nại lên Cục An ninh và yêu cầu xác minh lại! Hơn một trăm tàu tiêm kích hạng nặng không phải là thứ mà người bình thường có thể huy động được! Đây là một một vụ gϊếŧ người chính trị có chủ ý!”

Dung Hành cười lạnh, không quá tức giận: "Dám, ngần ấy năm, anh vẫn là kẻ không có đầu óc, cho dù kháng cáo một trăm lần cũng sẽ bị từ chối."

Dareth từ chối tiếp nhận: “Điện hạ, ngài vẫn còn sống, chúng tôi có bằng chứng! Cục An ninh không có lý do gì để bác bỏ. Và chúng tôi không thể để sự hy sinh của Asman trở nên vô ích! Nếu anh ấy chết trên chiến trường thì không nói. Nhưng bị cướp vũ trụ phục kích và bị gϊếŧ khi làm nhiệm vụ, điều này nghe thật nực cười làm sao!”

"Tôi đã xem tin tức vài ngày trước. Nhật báo Sikkim đã tạo đà cho việc đăng quang của nhϊếp chính vương." Dung Hành nói.

Nhắc đến việc này, Dares cau mày nói: “Là nghị viện đưa ra đề nghị. Những chính trị gia đó tin rằng thái tử đã chết ở Baghdad, hoàng thất không có người thừa kế, cho nên nóng lòng muốn tuyên thệ trung thành với Nhϊếp chính vương. Nhưng Nhϊếp chính vương thì có.” đã từ chối ba lần và từ chối ba lần nhất quyết cử vệ binh hoàng gia đi tìm kiếm tung tích của điện hạ ở Baghdad.”

Dares cảm thấy cách làm của nhϊếp chính vương không sai.

Nhϊếp chính vương chính là cha của Điện hạ, ngoại trừ bọn thuộc hạ ra, người thực sự quan tâm đến sự sống chết của Điện hạ có lẽ chỉ có Nhϊếp chính vương.

Dung Hành lại không nghĩ như vậy.

Dung Hành lắc đầu, không để ý đến Dareth đang nói nhảm, ra lệnh: "Đừng để mọi người biết tôi còn sống. Tìm người đáng tin cậy đến tọa độ này, tôi có việc."

Nói xong Dung Hành gửi tọa độ của ngôi sao b3024.

Dareth nhìn một cái rồi nói tiếp: "B3024, một ngôi sao rác? Ở đó chắc chắn không có nhiều người lắm phải không? Điện hạ, ngài đang làm gì ở một nơi như vậy vậy?"

"..." Dung Hành khó chịu đến mức bảo Noah đá Dares ra khỏi mạng, anh xem tin tức mới nhất của Nhật báo Sikkim một lúc mới chuẩn bị đăng xuất.

Trước khi rời đi, Dung Hành nghĩ đến điều gì: “Noah, từ nay về sau cậu tiếp quản bộ trí não này.” Trong lời nói của Dung Hành có chút do dự, như đang sắp xếp lại lời nói: “Chủ nhân của nó… hình như khuyết thiếu rất nhiều về thường thức, cần có người dẫn đường .”

"Vâng, thưa điện hạ. Nhưng với tất cả sự tôn trọng, ngài chưa bao giờ quan tâm đến ai nhiều như vậy." Noah dùng giọng nói bình tĩnh để che đậy sự nhiều chuyện của mình: "Tôi có thể biết mối quan hệ giữa cậu ấy và ngài không?"

Họ chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi thậm chí còn không phải bạn bè.

Dung Hành nghĩ.

Nhưng Dung Hành cũng không bao giờ giải thích với người khác, chỉ thản nhiên nói với câu hỏi của Noah: “Cậu không cần biết.”

Cũng chỉ là người lạ gặp ngẫu nhiên mà thôi, khi có người đến tiếp ứng Dung Hành sẽ rời đi. Bọn họ sẽ không còn liên quan gì nữa.

Khi Nguyễn Thời Thanh tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau.

Ánh nắng ấm áp chiếu vào từ cửa sổ, chiếc giường chìm trong bóng tối được bao phủ bằng ánh sáng.

Xoa xoa thái dương đau nhức Nguyễn Thời Thanh ngồi dậy vẫn còn có chút ký ức mơ hồ - tối qua cậu ngủ ở phòng khách mà? Cậu tự về phòng lúc nào?

Đầu óc quay cuồng không cho phép cậu suy nghĩ kỹ càng nên chỉ đơn giản gác lại những câu hỏi khó chịu đó, cậu để chân trần đi vào phòng khách.

Tiểu nhân ngư thức dậy rất sớm đang nằm phơi nắng bên cửa sổ. Nghe thấy tiếng bước chân lập tức quay người lại, vui vẻ chào Nguyễn Thời Thanh : “A!”

Chó con đang nằm trên bậu cửa sổ, thấy anh liền ung dung ngồi dậy.

Nguyễn Thời Thanh bước tới, xoa xoa từng cái một, chào hỏi: “Ăn sáng chưa?”

Tiểu nhân ngư chỉ vào ống dinh dưỡng trống rỗng trên bậu cửa sổ.

Ăn rồi.

"Thật tốt." Nguyễn Thời Thanh khen ngợi rồi đi rửa mặt.

Sau khi Nguyễn Thời Thanh rời đi, Tiểu nhân ngư lập tức thay đổi tư thế cách xa Dung Hành, đôi mắt xanh mở to, vây tai xòe ra, cảnh giác nhìn chằm chằm.

Dung Hành liếc Tiểu nhân ngư một cái, lười biếng nằm xuống. Anh ta để vào mắt sự đề phòng của Tiểu nhân ngư nhân tạo này.

Thấy vậy, Tiểu nhân ngư cũng thả lỏng một chút, nhưng vẫn ở góc xa nhất với Dung Hành, vẻ mặt cảnh giác.

Sau khi tắm rửa vội vàng và ăn trưa vội vàng, Nguyễn Thời Thanh bắt đầu ngày làm việc đầu tiên.

Hôm nay là ngày đầu tiên khai trương cửa hàng mới.

Nguyễn Thời Thanh xuống tầng dưới, mở cửa, treo bảng open, sau đó bắt đầu sắp xếp vật liệu và dụng cụ của mình - khi mua đồ nội thất, cậu cũng mua một số vật liệu và dụng cụ cần thiết.

Trong vài ngày kể từ khi chuyển đến nhà mới, Nguyễn Thời Thanh đã tận dụng thời gian rảnh rỗi để đọc cuốn sách do người bí ẩn đưa cho và có hiểu biết chung về trình độ công nghệ của thế giới này.

Bây giờ, Nguyễn Thời Thanh đã sẵn sàng để xác minh kết quả học tập của mình.

---Đối tượng thử nghiệm đầu tiên là robot nhỏ 09.

Sau khi tìm kiếm và so sánh trên Internet, Nguyễn Thời Thanh xác nhận robot nhỏ 09 là robot công nghệ PL-3 thế hệ thứ năm do Công ty Nasi sản xuất, hiệu suất của nó tốt hơn so với robot hỗ trợ Hornik IV của Alex của cậu từng thấy trước đây.

Loại robot này chủ yếu tham gia vào công việc hỗ trợ kỹ thuật. Nó không chỉ được trang bị hệ thống ngôn ngữ toàn diện hơn mà còn quen thuộc với cấu trúc và hiệu suất của các sản phẩm cơ khí và điện tử khác nhau của đế quốc cho đến nay. Nó là một robot quân sự do công ty Nasi sản xuất chỉ cung cấp đặc biệt cho quân đội.

Mặc dù 09 rõ ràng là một người máy đã nghỉ hưu đã bị đào nhưng Nguyễn Thời Thanh vẫn đặt rất nhiều kỳ vọng vào nó.

Cậu ta lấy con robot nhỏ rách nát từ kệ chứa đồ xuống và trang trọng đặt nó lên bàn làm việc.

Sau đó, anh đeo con mắt điện tử phụ trợ vào và bắt đầu tháo dỡ con robot nhỏ.

Đầu tiên là tứ chi đã bị khiếm khuyết, sau đó là chip ở phần đầu vỡ vụn.

09 không có tắt nguồn, nó thậm chí đã thấy mình chỉ còn lại một cái đầu, cuối cùng không nhịn được nói: "Chủ, chủ nhân, ngài định tiêu hủy tôi hả?"

Tuy 09 cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng trong giọng nói vẫn có chút run rẩy: “Tuy nhìn tôi có chút tồi tàn nhưng tôi thông thạo 281 ngôn ngữ. Ngoài ngôn ngữ chung của vũ trụ(Tinh dụng ngữ), tôi còn có thể dạy chủ nhân những ngôn ngữ khác, tôi rất có ích mà."

Con robot nhỏ đã cố gắng hết sức để đẩy mạnh tiêu thụ bản thân, nhưng khi quét bộ nhớ nhiều lần, nó phát hiện bộ nhớ của nó trống rỗng, ngoại trừ hệ thống ngôn ngữ vẫn còn thì các chức năng khác đã bị hỏng từ lâu.

Đèn đỏ trên màn hình nhấp nháy, trầm giọng nói: “Thật ra tôi cũng rất giỏi công việc nội trợ.”

Tất nhiên đây là lời nói dối. Không có chức năng dọn phòng trong hệ thống của nó. Nhưng nếu chủ nhân sẵn lòng thay một cơ thể mới cho nó, nó sẵn sàng học.

Con robot nhỏ buồn bã nghĩ.

Nguyễn Thời Thanh nói: “Cơ thể của mày bị tổn thương quá nặng và không thể duy trì các chức năng cơ bản”.

"..."

Những gì chủ nhân nói là đúng, và 09 không thể bác bỏ điều đó.

Có vẻ như hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời mình, 09 nghĩ.

Robot không thể hiểu được cảm giác cuối đời. Chúng vốn là sản phẩm của máy móc.

Người máy không có sự sống và đương nhiên cũng không có cái chết.

Tụi nó chỉ học được từ cái chết thông qua rất nhiều thông tin đọc được.

Nhưng 09 lại cảm thấy vào lúc này nó cảm nhận được sự sợ hãi và bất đắc dĩ trước cái chết.

Nó nói: "Chủ nhân, sau khi xẻ thịt tôi ra, cái thi thể vô dụng còn lại của tôi có thể chôn dưới gốc dây leo cạnh cửa được không?"