Buổi sáng.
Khương Dung như thường lệ cùng Thái phi uống trà sáng tại Tùng Hạc Đường.
“Thái phi! Chỉ huy thiêm sự của Minh Tâm Ti cầu kiến!” Thị vệ đến báo tin.
“Gì cơ?” Tạ lão Thái phi nhíu mày: “Mời người vào.”
Minh Tâm Ti là cận vệ của Hoàng đế, chuyên trách tuần tra, truy bắt, giúp Hoàng đế giám sát văn võ bá quan, ai họ cũng dám bắt, hoàng thân quốc thích cũng không ngoại lệ.
Ai cũng ngại kết giao quan hệ với người của Minh Tâm Ti.
Một khi Minh Tâm Ti đến nhà, chắc chắn là không có chuyện gì tốt. Nhẹ thì liên quan đến đại án, nặng có thể diệt môn.
Triệu Trắc phi trong lòng thầm mừng rỡ. Tin vui mà bà ta chờ mãi cuối cùng cũng đến rồi.
Khương Dung, sắp bị bắt rồi!
“Hạ quan Chỉ huy thiêm sự của Minh Tâm Ti - Lục Hoa, tham kiến Thái phi!” Một nam nhân trung niên vận Phi Ngư phục bước vào, hành lễ nói:
“Hôm nay đến bái kiến vì một vụ án liên quan đến quý phủ và việc buôn lậu muối tư.”
Triệu Trắc phi kích động âm thầm siết chặt khăn tay, đến rồi đến rồi! Khương Dung xong đời rồi!
“Theo điều tra, có người lén lút vận chuyển muối từ mỏ muối của Tạ gia, sáu thuyền chở muối trộm của Tạ gia hiện đã bị tịch thu, mời Bắc Vương Phủ phái một quản sự đến kiểm kê và bàn giao.” Lục Hoa nói tiếp.
Tạ lão Thái phi kinh ngạc: “Cái gì? Có người vận chuyển trộm muối của Tạ gia?”
“Đúng vậy. Người này bán trộm hai lần, lúc giao dịch lần thứ hai, bị chúng ta bắt được cả tang chứng lẫn vật chứng.” Lục Hoa nói.
“Là ai?” Tạ lão Thái phi truy hỏi.
“Phu nhân của Công bộ Thị lang Khương Thanh Vinh – Thường thị.”
Khương Dung bày ra vẻ mặt không thể tin được: “Không thể nào! Thúc mẫu ta tuyệt đối không phải người như vậy!”
“Chứng cứ rõ ràng, Minh Tâm Ti tuyệt đối không vu oan cho người vô tội.” Lục Hoa trầm giọng nói:
“Quản sự của bà ta bị chúng ta bắt quả tang khi đang giao dịch đã khai hết rồi. Hộ vệ bà ta cài vào mỏ muối cũng đã khai nhận. Bản quan còn tìm thấy một hộp ngân phiếu thu được sau lần bán muối đầu tiên trong phòng bà ta. Nhân chứng vật chứng có đủ! Không thể chối cãi!”
Tạ lão Thái phi vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, sau một hồi bình tĩnh lại, nói: “Đa tạ Lục đại nhân giúp chúng ta thu hồi muối! Lưu quản sự, ngươi theo Lục đại nhân đi kiểm kê bàn giao đi.”
“Vâng.” Lưu quản sự bên cạnh Tạ lão Thái phi cúi đầu nhận lệnh.
Sau khi Lục Hoa xong chuyện liền quay người rời đi.
Triệu Trắc phi sững sờ.
Để giúp Thường thị thực hiện vụ buôn lậu muối này, bà ta đã dốc không ít công sức...
Nếu không làm sao Thường thị tìm được nguồn thu mua muối nhanh như vậy.
Không ngờ, Thường thị bị bắt, nhưng không liên quan gì đến Khương Dung?
Minh Tâm Ti không hề nhắc đến Khương Dung, chứng tỏ...
Không có chứng cứ chứng minh.
Từ đầu đến cuối chỉ có một mình Thường thị trộm muối, Khương Dung không hề nhúng tay? Làm sao có thể? Chẳng phải là chúng cùng nhau hợp mưu sao?
Triệu Trắc phi hoàn toàn không thể hiểu nổi, lẽ nào Khương Dung đứng trước tiền tài không động lòng chút nào sao.
Bà ta không cam tâm, làm càn làm bậy cũng phải kéo Khương Dung xuống nước, lập tức lên tiếng vu khống:
“Khương Dung, cô thông đồng với thúc mẫu, ăn trộm muối của Tạ gia, cô biết tội chưa?”
“Dung Nhi không biết chuyện.” Khương Dung cúi đầu, vẻ mặt buồn bã:
“Thái phi giao cho con quyền quản lý sản nghiệp của Tạ gia, Dung Nhi lo mình còn trẻ, sợ mình làm sai nên mới nhờ thúc mẫu giúp đỡ, thay Dung Nhi kiểm tra bổ sung những chỗ con còn thiếu sót. Không ngờ thúc mẫu lại lợi dụng cơ hội này để trục lợi…”
Khương Dung đứng lên, hành lễ với Tạ lão Thái phi:
“Dung Nhi thất trách, là lỗi của Dung Nhi. Dung Nhi áy náy không thôi, không dám tiếp tục nắm quyền quản lý, vẫn mong Thái phi giao quyền lại cho Triệu Trắc phi.”
Triệu Trắc phi thoáng nheo mắt, hừ, coi như cô biết thân biết phận.
Tạ lão Thái phi nghe vậy thì lắc đầu:
“Đến cả ta cũng bị che mắt, cứ nghĩ thúc mẫu còn là người tốt, huống hồ là con. Tâm cơ của bà ta quá sâu, con không nhận ra cũng không trách con được. Con người làm sao tránh khỏi phạm sai lầm, chẳng qua là lỗi nhỏ thôi, con phải rút kinh nghiệm, sau này đừng dễ tin người nữa là được.”
“Lão Thái phi! Thường thị và Dung nha đầu là người một nhà đó.” Triệu Trắc phi vội nói.
“Lão Thái phi minh giám. Thế tử phi chưa từng tiếp nhận quản lý gia sản, ngày nào cũng xem sổ sách, nô tỳ là nha hoàn thân cận hầu hạ Thế tử phi, nô tỳ làm chứng, Thế tử phi tuyệt đối không lén lút qua lại với Thường thị. Chuyện này chắc chắn là Thế tử phi bị bà ta che mắt lừa gạt!” Ngọc Thúy quỳ nói.
Cô là nô tỳ của Tạ gia, là nha hoàn quản sự của Tạ Lăng Hy, không phải là người Khương Dung đưa từ Khương gia đến, nên lời khai rất đáng tin.
“Ta đương nhiên tin tưởng Dung Nhi.” Tạ lão Thái phi khẽ gật đầu.
Triệu Trắc phi thấy vậy liền đổi giọng:
“Nhưng Tạ gia xảy ra chuyện như vậy, đều là vì Dung Nhi còn quá trẻ, dùng sai người, vẫn cần phải rèn luyện thêm, việc quản gia, Dung Nhi vẫn chưa gánh vác nổi.”
“Nếu không để Dung Nhi làm, thì lấy đâu ra kinh nghiệm. Được rồi, quyền quản gia đã giao cho Dung Nhi, việc này không thể thay đổi, cứ quyết như vậy.” Tạ lão Thái phi dứt khoát nói:
“Hôm nay ta hơi mệt rồi, mọi người lui xuống nghỉ đi.”
Triệu Trắc phi tức nghẹn, nhưng cũng chỉ đành cáo lui.
Đợi mọi người đi hết.
Ma ma bên cạnh tiến lên một bước, nói: “Thái phi, Triệu Trắc phi lo lắng cũng không phải là không có lý. Chuyện của Thường thị lần này, lỡ mà Thế tử phi…”
“Con bé là Thế tử phi Hy Nhi cưới hỏi đàng hoàng, sau khi ta mất, sản nghiệp của Tạ gia tất nhiên sẽ thuộc về tay con bé.” Tạ lão Thái phi điềm nhiên đáp:
“Hiện tại ta vẫn có thể thay Hy Nhi xem xét kỹ lưỡng, người mà nó chọn liệu có xứng đáng với vị trí Thế tử phi hay không. Nếu không xứng, trước khi ta qua đời, vẫn còn thời gian để tìm một người đáng tin cậy khác. Bây giờ không để con bé quản gia, sau này xảy ra chuyện thì đã muộn rồi. Ngày dài mới biết lòng người. Con bé có đảm đương nổi hay không, phải nhìn mới biết. Ta cảm thấy đứa trẻ này là người tốt. Hy vọng ta không nhìn lầm.”
Ma ma lập tức hiểu ra, quả nhiên lão Thái phi nhìn xa trông rộng.
...
Về đến Kim Ngọc Uyển.
Ngọc Thúy lo lắng nói: “Nô tỳ lo chuyện của Thường thị sẽ liên lụy đến người. May mà Thái phi nương nương không thu hồi quyền quản gia của người…”
“Tổ mẫu sẽ không làm thế.” Khương Dung mỉm cười, ánh mắt đầy tự tin.
Người quản lý Tạ gia nhiều năm như Thái phi, đâu phải kẻ tầm thường.
Bà hiện tại chắc chắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng mình. Nhưng bà hiểu rõ, mình là nữ chủ nhân tương lai của Bắc Vương Phủ.
Bà phải sớm đưa ra phán đoán xem mình có đáng để phó thác hay không.
Cho nên, bà nhất định sẽ để Khương Dung tiếp tục quản gia.
Kiếp trước, Khương Dung cũng phải dùng thời gian từ từ lấy được sự tín nhiệm của lão Thái phi.
Trên đời này làm gì có chuyện vô duyên vô cớ tin tưởng tin tưởng một người, tình cảm ấy mà, vốn dĩ là thứ cần được tích lũy từng chút một mà thành.
“Tiểu thư, nhị lão gia đến thăm người!” Nghênh Hạ vội vàng bước vào bẩm báo.
“Mau mời thúc phụ vào.”
Khương Thanh Vinh vừa hạ triều, nghe tin nhà mình bị Minh Tâm Ti bao vây, tận mắt chứng kiến Thường thị bị bắt, liền vội vàng đến Bắc Vương Phủ cầu cứu.
“Dung Nhi, thúc mẫu con bị bắt rồi. Con nhất định phải cứu thúc mẫu con ra ngoài!” Khương Thanh Vinh sốt ruột nói.
“Thúc phụ, vừa rồi đại nhân của Minh Tâm Ti có đến đây, nói chứng cứ đã rõ ràng… Nhưng người yên tâm, con và thúc mẫu tình như mẹ con, bất luận thế nào, con cũng sẽ cầu xin Thái phi, hy vọng giữ lại được mạng của thúc mẫu.” Khương Dung nói.
“Chỉ giữ được mạng thôi sao?” Khương Thanh Vinh nhíu mày.
Như vậy thì Thường thị vẫn là tội phạm.
Điều ông ta quan tâm là sống chết của Thường thị sao? Ông ta chỉ là không thể để chính thê của mình là một kẻ phạm tội!
“Chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó. thúc mẫu con không phải là người như vậy…” Khương Thanh Vinh bóng gió.
Muốn Khương Dung giúp Thường thị thoát tội.