Chương 6
Bưng trái cây đã gọt xong đi tới phòng khách, thì nhìn thấy hai cô con gái đã trở lại, Đào Vinh vội vàng nặn ra nụ cười thật tươi: “Đã về rồi sao, mau tới đây ăn trái cây. Nỉ Ca, hôm nay con với cậu Lục xem mắt thế nào rồi?”
Triệu Nỉ Ca ngồi xuống sô pha, cầm lấy một quả nho bỏ vào miệng, thờ ơ nói: “Cũng không tệ lắm.”
“Vậy… Chính là sẽ có sau này nữa nhỉ?” Đào Vinh cẩn thận hỏi.
Triệu Diễm Ca lột vỏ nho ra, liếc mắt nhìn người mẹ hiện tại của cô. Người phụ nữ trung niên xinh đẹp này đang dùng vẻ mặt khẩn trương thăm dò nhìn cô, nụ cười trên khóe miệng có vẻ rất khoa trương.
Trong lòng Triệu Nỉ Ca cười nhạt: “Mẹ đây là đang vui mừng thay cho con, hay là đang đau lòng cho một đứa con gái khác của mẹ thế?”
Nụ cười của Đào Vinh cứng đờ, nhìn Lan Tâm đang mím môi yên lặng ở bên cạnh: “Đương nhiên là mẹ hy vọng con có thể tìm được một người đàn ông như ý rồi.”
“Nhưng buổi xem mắt này vốn là mẹ vì Triệu Lan Tâm mà tranh thủ nhỉ.” Triệu Nỉ Ca cười như không cười, nói: “Nếu con làm hỏng, vậy thì mẹ sẽ không cảm thấy tiếc chứ?”
Đào Vinh có chút cười không nổi.
Buổi xem mắt với nhà họ Lục này là bà ta nhờ vả rất nhiều mối quan hệ mới tranh thủ được. Cả cái thành phố, có biết bao nhiêu thiên kim tiểu thư nhà cao cửa rộng cũng đang nhìn chằm chằm vào khối thịt mỡ nhà họ Lục này. Cũng may nhà họ Lục bọn họ coi như là cũng có nền tảng nhất định, Lam Tâm cũng không thua kém, năm nay còn được chọn làm vũ công chính của đoàn văn công, lúc này mới lọt được vào mắt xanh của Lục phu nhân, rồi đồng ý buổi xem mắt lần này.
Nhưng ngày thứ hai sau khi Triệu Nỉ Ca từ thành phố Thục trở về, cô lại điểm danh muốn giành lấy buổi xem mắt này.
Nhìn cô con gái xinh đẹp hơn người, cùng với đôi mắt xa lạ kia, Đào Vinh không nói nên lời từ chối.
Chỉ là cứ như vậy, Đào Vinh lại cảm thấy mình đã bạc đãi Lan Tâm. May mắn Lan Tâm luôn hiểu chuyện, lại săn sóc, mặc dù trong lòng tủi thân nhưng cũng không làm cho bà ta cảm thấy khó xử.
“Em à, em đừng oán trách ba mẹ, chỉ cần người một nhà chúng ta sống tốt, em muốn gì, chị đều sẽ cho em.” Triệu Lan Tâm cũng bắt đầu diễn.
Triệu Nỉ Ca nhướng mày: “Vậy sao? Vậy thì vừa hay, hai đêm qua tôi ngủ phòng ở trên lầu hai cảm thấy rất khó ngủ, mà tôi lại thấy căn phòng kia của chị cũng không tệ, không bằng chị dọn ra đi, để cho tôi vào ở.”
Triệu Lan Tâm cứng họng, không nói lời nào.
“Nỉ Ca, căn phòng kia chị của con đã ở từ nhỏ. Con vừa mới trở về, có thể chưa quen với giường lắm, thích ứng thêm vài ngày là sẽ quen thôi.” Đào Vinh vội vàng đứng ra giảng hòa.
“Nhưng căn phòng kia vốn dĩ là của con.” Triệu Nỉ Ca không hề khách sáo mà nói thẳng.
Đào Vinh không nói nên lời.
Triệu Lan Tâm tủi thân nhìn Đào Vinh.
Triệu Nỉ Ca lười nhìn hai mẹ con này giả bộ tình thâm trước mặt cô, đứng dậy nói: “Mau dọn phòng đi, đêm nay tôi sẽ dọn vào ở.”
“Cơm tối cũng không cần gọi con.”
Nói xong, mặc kệ hai mẹ con này phản ứng như thế nào, cô từ từ đi lên lầu.
*
Trở về phòng, Triệu Nỉ Ca trực tiếp đóng cửa lại.
Cô vô cùng thích thú mà mở “Hệ thống đổi điểm tích lũy” ra, tập trung nhìn vào đó, điểm tích lũy bằng 0.
Cái gì?!
“...”
Triệu Nỉ Ca không chắc chắn mà nhìn lại một lần nữa, con số tích lũy ở trên bảng hệ thống vẫn là 0.