Thời Văn dường như bị lời nói của Thời Thiện làm nghẹn lời, im lặng một lúc mới nói với giọng âm trầm: "Đừng quên lúc trước con đã đồng ý tự nguyện gả vào Tịch gia, tôi còn ghi âm lại cuộc nói chuyện của chúng ta, nếu con không giải quyết chuyện này, tôi sẽ gửi đoạn ghi âm cho alpha của con, tôi muốn xem thử xem đối phương sẽ đối xử thế nào với một omega có mưu đồ khác."
Tay Lý Mạn Mạn run lên theo lời nói của Thời Văn, ánh mắt nhìn Thời Thiện ban đầu trở nên khó xử và không đành lòng, bà ta nhìn sang chỗ khác.
Thời Thiện chú ý đến sự thay đổi của Lý Mạn Mạn, chỉ cười lạnh một tiếng, thầm nói trong lòng một câu "quả nhiên", sau đó không quan tâm đến bà ta nữa, nói với Thời Văn ở đầu dây bên kia: "Vậy ông cứ gửi đi, dù sao tôi cũng sẽ không quản chuyện của Thời gia, sau này hai người cũng đừng đến làm phiền tôi nữa, coi như tôi cầu xin hai người đấy!"
Câu "cầu xin" này đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thời Văn và Lý Mạn Mạn, Thời Văn tức đến mức thở hổn hển ở đầu dây bên kia, còn Lý Mạn Mạn thì run rẩy, bật khóc nức nở.
"Bà..." Thời Thiện nhìn Lý Mạn Mạn: “Mời bà ra ngoài."
"Thiện Thiện..." Lý Mạn Mạn nghẹn ngào gọi, nhìn Thời Thiện bằng đôi mắt đẫm lệ, trong lòng vô cùng khó chịu, bà ta thực sự không hiểu, cũng không biết tại sao con trai mình lại đột nhiên cắt đứt quan hệ với gia đình, còn trở nên như nước với lửa với bố mình.
Thời Thiện cau mày: “Lát nữa bà tự ra ngoài." Nói xong, cậu quay người đi lên lầu, không để ý người phụ nữ đang ngồi trong phòng khách.
Ở góc cầu thang trên lầu, Tịch Minh lặng lẽ ngồi trên xe lăn, nghe thấy động tĩnh bên dưới, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, không biết đang suy nghĩ gì.
...
Vừa lên lầu, Thời Thiện đã nhìn thấy Tịch Minh đang ngồi thẳng lưng, cậu dừng bước một chút, rồi đi đến sau lưng Tịch Minh, đẩy hắn vào phòng.
Tịch Minh đặt tay lên mu bàn tay Thời Thiện, gần như bao trọn cả bàn tay cậu.
"Tôi không sao." Thời Thiện thở dài, giọng nói không khác gì bình thường, nhưng trong mắt vẫn có chút thất vọng: “Tôi đã biết tính cách của bà ta từ lâu rồi, khi tôi còn ở Thời gia, bất kỳ suy nghĩ nào của Thời Văn trong lòng bà ta đều quan trọng hơn tôi." Nhưng vừa rồi Thời Văn trực tiếp nói muốn hủy hoại cậu, Lý Mạn Mạn lại im lặng đồng ý, thực sự khiến Thời Thiện thêm một lần thất vọng.
Nhưng như vậy cũng tốt, cậu có thể dứt khoát cắt đứt quan hệ với Thời gia mà không áy náy.
"Đúng rồi, Thời gia xảy ra chuyện gì vậy?" Tuy rằng vừa rồi Thời Thiện nói năng hùng hồn, nhưng trên thực tế, cậu không hề biết Thời gia gặp chuyện gì.
"Tịch Tùng Khai không lấy được cổ phần từ chúng ta, liền trút giận lên Thời Văn, tài sản của Thời gia bây giờ đã mất 2/3 rồi." Tịch Minh vừa mới tra tình hình của Thời gia.
"Ồ." Thời Thiện nghe xong cũng không có phản ứng gì quá lớn, dù sao cũng không liên quan gì đến cậu, lúc trước là Thời Văn tự muốn dựa vào Tịch Tùng Khai.
Tịch Minh nhìn Thời Thiện, thấy cậu thực sự không có quá nhiều cảm xúc đau buồn, cũng không an ủi gì, thậm chí còn có chút nham hiểm cảm thấy sự việc phát triển như vậy rất tốt, Thời Thiện không còn người thân, vậy thì chỉ có thể dựa vào hắn.
"Tôi còn bao lâu nữa mới xuống dưới mức cảnh báo?" Tịch Minh nắm lấy tay Thời Thiện, kéo cậu vào lòng, cúi đầu khẽ ngửi mùi tóc cậu.
Thời Thiện đã sớm quen với những cử chỉ thân mật của Tịch Minh, bị kéo vào lòng hắn, cậu thuận thế đổi sang tư thế ngồi thoải mái hơn, thả lỏng cơ thể dựa vào l*иg ngực rắn chắc của hắn, dùng linh thức thăm dò cơ thể Tịch Minh: “Còn... nhiều nhất là mười lăm ngày nữa, cường độ phóng xạ chắc chắn sẽ giảm xuống dưới mức cảnh báo."
Cường độ phóng xạ về bản chất là cường độ năng lượng tỏa ra ngoài, tuy Thời Thiện không thể trực tiếp luyện hóa hết năng lượng phá hoại trong cơ thể Tịch Minh, nhưng luyện hóa phần lớn năng lượng tỏa ra ngoài cũng không khó.