"Được." Tịch Minh giữ gáy Thời Thiện, ôm chặt cậu vào lòng, l*иg ngực rung lên: “Mười lăm ngày nữa, chúng ta rời khỏi đây."
Thời Thiện có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, không ngờ bọn họ lại rời khỏi Thủ đô tinh sớm như vậy, nhưng cũng không từ chối: “Được." Chỉ là trong đáy mắt có chút gợn sóng, cuộc sống yên bình hai mươi năm, có lẽ... sắp có biến động rồi.
Nhưng mà, có người này bên cạnh, cậu hẳn sẽ không cô độc như trước đây nữa.
Tịch Minh dành hơn mười ngày để âm thầm xử lý tài sản ở Thủ đô tinh. Ngoại trừ tòa nhà chính của Tịch gia, rất nhiều bất động sản khác đã được treo trên mạng đen và lặng lẽ đổi chủ. Ngoài ra, hắn còn chia số tiền lưu động trong tay ra lưu trữ trong mười thiết bị đầu cuối ẩn danh và mười thiết bị đầu cuối có danh tính giả, chuẩn bị cho việc rời khỏi Thủ đô tinh và sinh sống ở một số tinh vực kiểm soát danh tính lỏng lẻo.
Thời Thiện cũng giao toàn bộ tài sản của mình cho Tịch Minh xử lý, sau đó tăng cường điều trị cho hắn.
Tuy hai chân Tịch Minh vẫn chưa thể đứng dậy, nhưng những vết thương ngoài da khác do phóng xạ không thể lành lại đã giảm đi đáng kể, các vệt phóng xạ trên mặt cũng dần dần mờ đi.
Nếu để người ngoài nhìn thấy Tịch Minh bây giờ, chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc, bởi hiện tại không có bất kỳ phương pháp nào có thể làm giảm đáng kể tác hại của phóng xạ vũ trụ đối với cơ thể con người, chứ đừng nói đến việc chữa khỏi.
Tịch Minh cũng biết rõ điều này, nhưng bình thường hắn gần như không bước chân ra khỏi phòng. Trước đây, mỗi lần hắn ra ngoài ăn cơm, người hầu trong nhà đều tránh xa, số người biết tình trạng cơ thể hắn không nhiều, cũng không cần phải đề phòng quá mức.
Ngoài tiền, Tịch Minh còn chuẩn bị hai không gian giới để đựng cơ giáp. Giá của không gian giới còn đắt hơn gấp nhiều lần so với cơ giáp bên trong, hơn nữa còn khan hiếm, gần như không có mấy không gian giới xuất hiện trên thị trường. Tịch Minh vốn có một cái, sau đó phải tốn không ít tài nguyên mới đổi được thêm một cái cho Thời Thiện.
Thời Thiện là omega, không có tư cách mua cơ giáp chiến đấu. Có không gian giới rồi nhưng cậu cũng chẳng mua cơ giáp nào, mà coi nó như một vật phẩm chứa đồ. Không gian giới của Thời Thiện chất đầy đồ ăn, thuốc men, quần áo và các vật dụng cần thiết cho cuộc sống hàng ngày.
Còn không gian giới của Tịch Minh thì cất giữ một chiếc cơ giáp. Ban đầu nó là cơ giáp dự phòng của hắn. Nghĩ đến việc cơ thể mình sẽ dần hồi phục, Tịch Minh không bỏ chiếc cơ giáp này lại.
Nhưng không gian giới vốn không lớn, sau khi để một chiếc cơ giáp vào thì không còn nhiều chỗ để đựng đồ khác nữa. Cuối cùng, ngoài thiết bị đầu cuối lưu trữ tiền và dung dịch dinh dưỡng, phần lớn vật tư còn lại đều được đặt ở chỗ Thời Thiện.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến ngày hai người phải rời đi.
Tịch Minh và Thời Thiện đều hóa trang trên mặt để tránh bị người khác nhận ra, sau đó đến một cảng vũ trụ tương đối hẻo lánh trên Thủ đô tinh.
So với việc kiểm tra danh tính nghiêm ngặt ở khu vực sầm uất, bầu không khí ở đây "thoáng" hơn rất nhiều. Một số phi thuyền vũ trụ không có giấy phép cũng lén lút hoạt động ở đây, chuyên chở những người không có giấy tờ tùy thân hoặc không muốn tiết lộ danh tính.
Phi thuyền vũ trụ bất hợp pháp được giấu kín đáo. Sau khi Thời Thiện xuất trình vé tàu của mình và Tịch Minh, có người chuyên dẫn hai người đi qua.
Thời Thiện nắm chặt lấy quần áo của Tịch Minh, tỏ vẻ hơi hoảng sợ và rụt rè, giống như một kẻ hèn nhát đang chạy trốn sau khi đắc tội với người khác. Tịch Minh cũng cố ý để lộ vài phần hoảng hốt trên nét mặt, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt eo Thời Thiện.
Đây là thân phận mà Tịch Minh và Thời Thiện đã bàn bạc trước khi lên đường, đóng vai một cặp tình nhân bỏ trốn khỏi Thủ đô tinh vì đắc tội với quyền quý.