Thấy động tác ấy của cô, khóe miệng Lý Quân Diễn lại khẽ nhếch lên.
Nhưng khi thấy Tang Giác Thiển đã quay lưng ngồi xuống lại chỗ cũ, cuối cùng Lý Quân Diễn cũng không nói gì mà cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Lâm Thất cẩn thận liếc nhìn Lý Quân Diễn, rồi lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy ngoài sân khô cằn, không thể thấy gì khác nữa.
Cũng không biết được nữ thần tiên đã nói gì hay làm gì mà mặt vương gia nhà y đột nhiên không còn đỏ nữa.
Quả đúng là phép thần!
Lý Quân Diễn lạnh lùng liếc nhìn Lâm Thất: "Ngươi nhìn gì mà nhìn! Đi làm việc của ngươi đi!"
"Vâng!"
Tang Giác Thiển nhanh chóng tìm ra cách để ứng phó với hạn hán.
Trên mạng nói rằng có thể làm ra mưa nhân tạo, trước tiên khoan giếng sâu lấy nước, rồi điều động vật lực từ khắp nơi để ứng cứu thiên tai, sau đó trồng thêm các loại cây kháng hạn, chịu được nắng.
Tuy các phương pháp này rất hay, nhưng có vài điều không được thích hợp cho lắm.
Trước tiên, phương pháp làm mưa nhân tạo đã bị loại trừ.
Độ khó của việc này quá lớn, chẳng cần phải bàn bạc gì thêm.
Vật tư cũng không cần Lý Quân Diễn điều động từ nơi khác, cô có thể cung cấp được, nhưng điều này cũng không phải là biện pháp lâu dài.
Để giảm bớt tình trạng hạn hán và giúp dân chúng ở Đình Châu tiếp tục sống sót, trước hết vẫn phải khoan giếng sâu đã.
Có nước thì mới có thể trồng trọt, mới có thể tưới tiêu cho đồng ruộng, cuộc sống cũng sẽ từ từ khá hơn.
Trong lòng đã lên được ý tưởng, Tang Giác Thiển lập tức di chuyển ghế máy tính tiến về phía cửa sổ.
Lý Quân Diễn vẫn còn đang ăn, Tang Giác Thiển dự định đợi một lát nữa, đợi đến khi hắn ăn xong rồi mới nói.
Nhưng khi cô vừa tiến lại gần cửa sổ thì đã thấy Lý Quân Diễn ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Thấy sắc mặt Tang Giác Thiển rất nghiêm túc, Lý Quân Diễn cũng điều chỉnh lại tư thế của mình: "Có chuyện gì sao? Có phải đã xảy ra vấn đề gì không?"
"Không có." Tang Giác Thiển lắc đầu: "Việc mua nước và mua lương thực từ ta không phải là biện pháp lâu dài, ngài đã nghĩ đến tương lai sau này chưa?"
Lý Quân Diễn còn chưa kịp lên tiếng thì đã nhíu mày: "Ta đã nghĩ rồi. Hạn hán này không biết sẽ kéo dài bao lâu nữa, chờ mưa thì chắc chắn không mấy khả quan. Ta sẽ cho người điều tra kỹ tình hình ở Đình Châu rồi tìm thợ khoan giếng lấy nước, dự định khoan thêm nhiều giếng hơn nữa."
"Người có thể khoan giếng chắc chắn không ít, nhưng giếng nông thì chắc chắn sẽ không có nước, nếu không thì bọn họ cũng không thiếu nước đến mức này."
"Đúng vậy." Lý Quân Diễn gật đầu đồng ý: "Vậy thì phải tìm những người có khả năng khoan giếng sâu mới được."
"Nếu như ta nói, ta có cách giúp ngài khoan giếng sâu hơn thì sao?"
Lý Quân Diễn ngẩn ra trong giây lát, ngay sau đó hắn đứng dậy chắp tay hướng về phía Tang Giác Thiển: "Xin cô nương hãy giúp đỡ! Ta rất cảm kích, ta sẵn lòng trả cho cô nương trăm lượng vàng!"
Thấy Lý Quân Diễn đột ngột đứng dậy, ban đầu mọi người trong phòng đều có chút nghi hoặc.
Nhưng khi nghe Lý Quân Diễn nói xong, những người dân đang xếp hàng chờ lấy nước đều đồng loạt quỳ gối về phía cửa sổ.
"Xin nữ thần tiên giúp đỡ bọn ta! Bọn ta sẵn sàng hiến dâng tất cả vàng bạc của cải của mình!"
Khi thấy Lý Quân Diễn hành lễ như vậy, mặc dù Tang Giác Thiển có hơi bất ngờ, nhưng cô vẫn có thể ngồi yên được.
Nhưng khi thấy những người dân đồng loạt quỳ xuống, Tang Giác Thiển thật sự bị sốc, cô vội vàng bật dậy khỏi ghế.
Cô không thể giao tiếp trực tiếp với những người đó, chỉ có thể nói với Lý Quân Diễn: "Ngài nhanh chóng bảo họ đứng dậy đi!"
Lý Quân Diễn nhìn về phía người dân: "Đứng dậy cả đi! Vàng bạc không cần các ngươi bỏ ra, bản vương sẽ tự lo liệu. Nơi này là phong địa của bản vương, các ngươi là thần dân của bản vương, bản vương sẽ cố gắng hết sức để cho các ngươi có cái ăn cái mặc."
"Đa tạ ngài! Đa tạ nữ thần tiên!"
Dân chúng liên tục cúi đầu, sau khi được Lâm Thất khuyên can mãi, cuối cùng họ cũng chịu đứng lên.
Tang Giác Thiển thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn Lý Quân Diễn với vẻ bất đất dĩ: "Nếu lần sau có chuyện gì thì hãy nói khi trong phòng không có người nào khác đi."
Bằng không, cứ động một cái là cả đám người lại quỳ xuống, cô thật sự không thể ngồi yên được!
Lý Quân Diễn nhìn Tang Giác Thiển, ánh mắt bình thản có chút dịu dàng hơn: "Được."