Tuy nội tâm cô độc ác như quả táo đỏ tẩm đầy độc dược, nhưng khi được bế lên lại nhỏ nhắn mềm mại một cục.
Bùi Cẩn Ngôn khựng lại trong giây lát rồi lại như không có chuyện gì tiếp tục bước đi.
"Dù không muốn ăn cũng phải làm bộ đi chứ, Thu Nguyệt đã mất hai tiếng đồng hồ chuẩn bị bữa sáng, nếu em không động đũa, quản gia sẽ đánh cậu ấy tiếp đấy."
Thu Nguyệt là người hầu nam thực sự của nhà họ Hạ.
Ba năm trước hắn được nguyên chủ tùy tiện nhặt về, vì không nhớ được gì nên trở thành sức lao động miễn phí của nhà họ Hạ.
Thỉnh thoảng nguyên chủ nổi hứng, cố ý không ăn đồ hắn chuẩn bị khiến hắn thường xuyên bị quản gia phạt đánh, đôi khi cô ta còn tự mình ra tay.
"Bùi Cẩn Ngôn, thả tôi xuống."
Vì thật sự không quen được đối xử như vậy, vành tai Hạ Mạt đã đỏ bừng tựa đóa hoa mơ đỏ thắm rơi xuống phủ lên tuyết đầu mùa.
"Tôi tự mình đi được, tôi tự đi ăn sáng."
Tên đàn ông chó đáng ghét.
Cô đâu phải trẻ con.
"Lần trước thiếu gia cũng nói vậy, cuối cùng đến tận tối mới chịu xuất hiện."
Bùi Cẩn Ngôn cười mỉa mai.
"Em nghĩ rằng trước mặt tôi, em còn chút đáng tin nào sao?"
Hạ Mạt chỉ thấy mặt mình nóng bừng.
Được được rồi.
Đây cũng là chuyện tốt mà nguyên chủ từng làm.
Hạ Mạt nghẹn thành người câm luôn rồi.
Nguyên chủ thật sự quá đen, đen đến sáng chói, đen hơn cả kem đánh răng đen, cả đời này chắc cũng không tẩy trắng được.
Vì vậy, nhất định phải mang bảo bối cao chạy xa bay!
Giải thích không nghe, giãy giụa vô dụng.
Thân thể Hạ Mạt bị ép nằm im trong vòng tay Bùi Cẩn Ngôn như cá mặn, giống như học sinh tiểu học ngoan ngoãn để anh bế đi ăn cơm.
"Chết tiệt, tên đàn ông chó chết sáng sớm đã ôm vợ yêu của tôi rồi, đáng ghét mà!"
"Hít hà hít hà, ước gì được xuyên không thành bàn tay đó quá, tôi cũng muốn sờ eo vợ yêu nha."
"Vợ yêu Mạt Mạt buổi sáng tốt lành! Hôm nay lại là một ngày dậy sớm ngắm vợ. Wao wao, tặng vợ mười điểm tích lũy, vợ nhớ ăn no ngủ kỹ nhé, hôn hôn ôm ôm nâng niu."
Trong đầu Hạ Mạt đột nhiên có mấy chục dòng bình luận tựa như cuộn phim lướt nhanh qua.
Hạ Mạt nhìn mà muốn che mặt. Cảnh tượng mất mặt như vậy lại bị khán giả nhìn thấy...
Đúng vậy, Hạ Mạt cũng được coi như là người xuyên không có bàn tay vàng nhỏ.
Lúc đầu, khi cô vừa xuyên qua, mơ hồ nghe thấy một giọng nói máy móc kỳ lạ nói cái gì mà: "Hệ thống vận hành lỗi, linh hồn lạc vào thế giới tương lai. Phương án bồi thường: Phát sóng trực tiếp làn đạn*."
*dòng bình luận
Sau đó, những bình luận này bắt đầu xuất hiện trước mắt.