Diệp Mạt nhìn thấy Tiêu Tinh Trần, thấy hắn đang nhìn vào vị trí đầu bảng với vẻ mặt đầy kiên định.
Diệp Mạt lặng lẽ rời mắt đi, trong lòng thầm nghĩ, những tình tiết này đều là để giúp Tiêu Tinh Trần thăng cấp. Chỉ cần đến kỳ khảo hạch lần tới, hắn sẽ vượt qua một loạt cao thủ và lên đứng đầu bảng.
Ở một nơi khác.
Hệ thống vang lên giọng điệu phấn khích.
[He he he... Ký chủ, cuối cùng ngươi vẫn ra tay đúng không?]
[Nhiệm vụ hoàn thành rất tốt, đối tượng công lược đạt thành tích xuất sắc nhưng không quá nổi bật, được xếp loại ưu.]
[Ta thấy ngươi thuộc dạng ngoài miệng thì chối đây đẩy, nhưng thực tế lại hành động rất thật lòng đúng không?]
Kết quả của Diệp Mạt lần này quả thực nằm ngoài dự liệu, cao hơn điểm gốc trong nguyên tác hơn mười điểm. Hệ thống tự nhiên cho rằng đây là do Phù Dạ âm thầm thao túng.
Trong căn phòng tối mờ của động phủ Phù Dạ, nam nhân lại mặc vào bộ y phục màu trắng nhạt, trông thanh nhã sáng sủa.
Mái tóc được buộc gọn gàng bằng phát quan, từng sợi được chải chuốt kỹ lưỡng. Ánh sáng ngoài cửa sổ cùng với gợn sóng phản chiếu từ mặt hồ chiếu lên gương mặt Phù Dạ, khiến đáy mắt hắn sáng lên.
Hắn yên lặng cúi đầu, tay cầm bút vẽ những ký tự đẹp đẽ lên giấy, từng nét như mây trôi nước chảy.
Thanh nhã và cao quý, nếu bỏ qua ánh mắt lạnh lùng và sâu thẳm.
Đợi khi hoàn thành lá bùa một cách hoàn hảo, Phù Dạ cất bút, hờ hững nói: “Ta không hề giúp nàng.”
Hệ thống bị lời nói của Phù Dạ làm nghẹn lại, theo bản năng phản bác, [Sao lại không giúp? Thành tích của đối tượng công lược cao hơn hẳn so với trong cốt truyện.]
“Vậy có nghĩa là cốt truyện của ngươi có vấn đề.”
Phù Dạ nói xong, dừng lại một chút, trước khi hệ thống kịp phản bác thì hỏi: “Ngươi cứ nhắc đi nhắc lại về cốt truyện và cái kết thê thảm của ta, vậy tại sao không nói rõ xem, rốt cuộc cốt truyện đó là gì?”
“Và tại sao đối tượng công lược lại là Diệp Mạt?”
Nếu câu hỏi trước chỉ khiến hệ thống cảm thấy bối rối, thì câu hỏi sau khiến toàn thân hệ thống run rẩy.
Giọng Phù Dạ chậm rãi và nhẹ nhàng, rõ ràng là câu hỏi, nhưng lại không có chút nghi vấn nào.
Điều này khiến hệ thống có cảm giác như Phù Dạ đã nhìn thấu mọi chuyện, nhưng điều đó rõ ràng là không thể.
[Cốt truyện không thể tiết lộ với ngươi. Ngươi chỉ cần biết rằng, Diệp Mạt là vai phụ quan trọng, là chìa khóa để thay đổi kết cục của ngươi.]
“……”
Sau một lúc im lặng, Phù Dạ khẽ nhếch môi cười.
“Ha.”
“Ngươi nói ngươi sẽ bắt đầu kiếm điểm cống hiến sao?”
Tịch Nhã Thi cùng Diệp Mạt đi mua một ít đồ ăn và một vài phần Tích Cốc đan để làm thức ăn cho cả tháng tiếp theo.
Đối mặt với câu hỏi của Tịch Nhã Thi, Diệp Mạt ngoan ngoãn gật đầu, “Ta chỉ còn hơn một trăm điểm cống hiến thôi, nếu cứ ngồi không trong tông môn, rồi cũng sẽ cạn kiệt sớm thôi.”
Nghĩ một lát, nàng nói tiếp.
“Nhưng trước hết, ta muốn chuẩn bị một món quà tạ ơn cho sư huynh Phù Dạ.”
Ngay khi nàng vừa dứt lời, ánh mắt ngạc nhiên của Tịch Nhã Thi đã hướng về nàng.
“Tại sao?”
“Vì huynh ấy đã cứu ta mà. Theo tình lý đều nên có chút biểu lộ.” Diệp Mạt tỏ vẻ chân thành, “Hơn nữa, không chỉ lần này, trước đây huynh ấy còn chỉ bảo ta vài lần, giúp đỡ rất nhiều.”