Sau giờ làm, Ôn Mạn quyết định đến văn phòng luật sư "Anh Kiệt". Cô đặt chiếc hộp nhung lên quầy tiếp tân, nhờ nhân viên chuyển lại cho luật sư Hoắc.
Cô lễ tân tuy có chút thắc mắc nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Ôn Mạn vừa xoay người định rời đi thì Hoắc Thiệu Đình xuất hiện cùng một cô gái trẻ. Cô gái ấy trông quen mắt, không khó nhận ra cô chính là Hoắc Minh Châu—viên ngọc quý của gia tộc họ Hoắc, cũng là em gái duy nhất của Hoắc Thiệu Đình.
Nửa năm trước, Hoắc Minh Châu vừa du học trở về và ngay lập tức công khai hẹn hò cùng Cố Trường Khanh.
Lúc này, cô đang khoác tay anh trai, làm nũng:
Anh à, em đã mời anh không biết bao nhiêu lần rồi. Lần này anh nhất định phải gặp Cố Trường Khanh với em nhé!
Hoắc Thiệu Đình nhàn nhạt đáp lời, không để tâm lắm.
Hoắc Minh Châu bèn giả vờ giận dỗi, trêu chọc anh vài câu. Tuy nhiên, ai nhìn vào cũng dễ dàng nhận thấy tình cảm anh em giữa họ vô cùng gắn bó.
Ôn Mạn đứng từ xa lặng lẽ quan sát, trong lòng chỉ có chút tự giễu.
Tình anh em sâu nặng thế này, trước đây cô từng nghĩ gì mà lại hy vọng Hoắc Thiệu Đình sẽ vì cô mà làm luật sư bào chữa?
Không nói thêm một lời, cô lặng lẽ rời đi.
Hoắc Thiệu Đình đã nhìn thấy cô từ lâu. Anh nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện với Hoắc Minh Châu, bước đến quầy tiếp tân.
Nhân viên lễ tân liền đưa chiếc hộp nhung cho anh:
Luật sư Hoắc, vừa nãy có một cô gái gửi lại cái này.
Hoắc Thiệu Đình nhận lấy, lịch sự gật đầu.
Trở về văn phòng, anh tiện tay ném chiếc hộp vào ngăn kéo, chẳng mấy bận tâm. Một thời gian dài sau đó, anh gần như quên bẵng mất sự tồn tại của Ôn Mạn. Chỉ những lúc cần giải tỏa thể xác, trong đầu anh mới thoáng qua bóng dáng người phụ nữ ấy.
Eo nhỏ, chân dài thẳng tắp…
Những ngày sau, Ôn Mạn bận rộn hơn bao giờ hết.
Cô đã gặp luật sư Giang Minh, một người đầy kinh nghiệm và năng lực. Sau vài lần trao đổi, ông nhanh chóng đưa ra phương hướng xử lý rõ ràng.
Trong văn phòng rộng rãi và sáng sủa, Giang Minh chăm chú xem xét các tài liệu mà Ôn Mạn cung cấp, rồi mỉm cười ôn hòa:
Vì cô là do Thiệu Đình giới thiệu, tôi sẽ nói thẳng. Tình hình lạc quan nhất thì có thể giảm án xuống còn hai năm.
Nghe vậy, Ôn Mạn cảm thấy lòng mình phức tạp vô cùng.
Giang Minh ngồi dựa lưng thoải mái, hai tay đan chéo trước ngực, lại mỉm cười:
Thiệu Đình đã mở lời nhờ tôi, nhưng tại sao cậu ấy không tự nhận vụ này? Nếu là cậu ấy ra tay, khả năng lật án tuyên vô tội rất cao.
Ôn Mạn cúi mặt, không biết phải trả lời thế nào, đành bịa một cái cớ:
Có lẽ luật sư Hoắc quá bận.
Giang Minh chỉ cười mà không nói gì thêm.
Ông tiễn cô ra tận cửa với thái độ khách sáo. Ôn Mạn rất cảm kích, nhưng cô hiểu rằng tất cả sự ưu ái này đều là vì nể mặt Hoắc Thiệu Đình.
Ra khỏi thang máy, cô định gọi xe về nhà thì nghe thấy có người gọi tên mình.
Ôn Mạn!
Cô quay đầu lại, hóa ra là người quen - Giang Duệ.
Giang Duệ là bạn thân của Cố Trường Khanh. Dù tuổi còn trẻ, anh đã tự mình mở một công ty thương mại. Trước đây, khi Ôn Mạn còn ở bên Cố Trường Khanh, cô đã gặp Giang Duệ vài lần trong các buổi tụ họp.
Anh bước đến trước mặt cô, hỏi một cách hời hợt:
Đến đây làm gì à?
Ôn Mạn không giấu giếm:
Tôi đến gặp luật sư Giang Minh.
Giang Duệ bật cười:
Gặp ba tôi sao?
Ôn Mạn sững người.
Giang Duệ… là con trai của luật sư Giang?
Anh cao ráo, khuôn mặt thanh tú, rất giống kiểu “chó con” mà các chị em hay mê. Anh nhiệt tình nói:
Để tôi mời cô ăn cơm nhé! Chúng ta cũng coi như quen biết, việc gì giúp được tôi nhất định sẽ giúp.
Ôn Mạn do dự một chút rồi đồng ý.