Ta Thịnh Hành Hai Giới Tinh Tế Tu Chân

Chương 30

Nhìn Kính Tinh Lan nhấp một ngụm trà, Mộc Chú Nhu vuốt ve tách trà trong tay, toàn thân toát lên sự thư thái, ánh mắt tràn đầy niềm vui: "Đại sư, ta rất thích uống trà, nâng trong tay một ấm trà như ôm trọn cả mùa xuân, ôm lấy dòng suối và núi non vậy, trà chắc chắn là tình ý đậm sâu nhất của mùa xuân."

Đối với sở thích uống trà mang hơi hướng cổ điển này, người trong tinh tế chỉ hiểu biết nửa vời, chỉ biết đến một vài loại trà nổi tiếng nhất.

Cảm giác lúc này bản thân nên nói gì đó, Kính Tinh Lan nghĩ đến loại trà được biết đến nhiều nhất trong tinh tế, hỏi bâng quơ: "Đây có phải là trà Khẩu Thẩm không?"

Mộc Chú Nhu, người đang vô cùng thư thái nghe thấy câu hỏi bất thình lình này, nhìn thấy đại sư từng ngụm thưởng thức trà mình pha, đôi môi ướt mềm, nét mặt dần trở nên bối rối và căng thẳng.

Trên mặt y dần ửng đỏ, giọng nói trong trẻo mang theo chút hơi nóng, tựa như dòng suối trên đỉnh núi rót vào khay ngọc xanh: "Cái này… cái này là do ta hái bằng tay, không phải… không phải dùng miệng để hái, không… không phải là trà Khẩu Thẩm."

Bầu không khí thư giãn thoải mái bỗng chốc thay đổi, cả không gian như bị hương trà làm tăng nhiệt độ.

Hiểu cái "trà Khẩu Thẩm" trong miệng y nói là cái gì, Kính Tinh Lan đơ người, nhất thời không biết có nên nuốt ngụm trà nóng bỏng trong miệng hay không.

Nhìn Mộc Chú Nhu đỏ bừng mặt, lần đầu tiên Kính Tinh Lan hiểu thế nào gọi là "vô tri hại chết người".

Kính Tinh Lan giải thích: "Tôi tưởng rằng Khẩu Thẩm là một loại trà nào đó."

Lời giải thích này vừa yếu ớt vừa chẳng ăn nhập gì.

Cả hai đều im lặng, cuối cùng vẫn là Mộc Chú Nhu phá vỡ bầu không khí trầm mặc, y hỏi: "Đại sư, ngài rất thiếu tiền sao?"

Mặc dù vừa rồi cảnh vật mờ mịt không nhìn rõ, nhưng y đại khái nghe hiểu, cơ giáp và người máy của đại sư cần lõi năng lượng, mà lõi năng lượng lại cần tiền để mua, bây giờ đại sư không có tiền.

Không có tiền thì không có lõi năng lượng, đại sư không thể tiếp tục làm cơ giáp, mà những người máy nhỏ ở đây của y có lẽ cũng sẽ gặp vấn đề.

"Ta có thể giúp đại sư làm gì không?" Mộc Chú Nhu chân thành hỏi.

Chỉ cần không nhắc lại chuyện trà Khẩu Thẩm, Kính Tinh Lan có thể giữ được sự điềm tĩnh, hắn nhìn Mộc Chú Nhu đối diện, nói: "Có một cách, chỉ cần có hoa, cỏ, cây cối là có thể kiếm tiền."

"Vậy có thể kiếm đủ không?" Hoa, cỏ, cây cối vốn là những thứ phổ biến khắp nơi, cũng không phải linh dược tiên thảo gì, có thể kiếm được bao nhiêu tiền?

Kính Tinh Lan cười: "Đương nhiên rồi."

Trước đây hắn đã biết cách này có thể kiếm tiền, hôm nay mới nhận ra rằng số tiền kiếm được còn không hề ít.

Với Mộc Chú Nhu, chuyện này là quá dễ dàng, đừng nói đến những thứ tràn lan trong bí cảnh, ngay chính y cũng có vô số hoa cỏ cây cối.

"Việc này quá đơn giản, ta nhất định sẽ giúp đại sư, giúp những người máy nhỏ của ngài kiếm thật nhiều tiền." Mộc Chú Nhu nói, dù không vì những người máy nhỏ, dù không vì tiền bạc, nếu đại sư cần y cũng sẽ cung cấp không ngừng.

Dù sao sau khi mẹ qua đời, suốt mười mấy năm qua đại sư là người duy nhất đối xử tốt với y trên đời. Đại sư không ghét y, không làm khó y, thậm chí còn có chút yêu quý y.

Mộc Chú Nhu cố gắng không nghĩ đến ý nghĩa sâu xa đằng sau câu hỏi kỳ lạ về trà Khẩu Thẩm khi nãy.

Y vui vẻ đồng ý, mà Kính Tinh Lan cũng không đặc biệt lưu tâm, dù ở tinh cầu Cali có thể trồng sống cây Đồng Tiền khiến hắn tràn đầy hy vọng, nhưng trong số hơn chục cây đã thử trồng, chỉ có loại này là sống được, những loại khác thì rất khó nói.