Đỡ Eo Vai Ác Không Rảnh Hủy Diệt Thế Giới

Chương 5: Hợp Đồng

“Thiếu chút nữa là cô được trở về với đất mẹ!!!”

Giọng điệu lạnh băng vang lên, thế nhưng nghe ra được vài phần quan tâm.

Lạc Nguyệt Khanh chẳng hề để ý, cười cười, nói: “Không phải còn sống đây sao?”

“Đây là cơ hội duy nhất của cô, nếu nhiệm vụ thất bại……”

Còn chưa nói xong đã bị cắt ngang, Lạc Nguyệt Khanh nhìn về phía điện thoại đang không ngừng run lên vì có thông báo mới, tấm tắc vài tiếng: “Vai ác phú bà của chúng ta ra tay cũng thật hào phóng đó nha, nếu có thể, tôi đây thật sự muốn làm trâu làm ngựa cho cô ấy cả đời!”

Âm thanh trong đầu bỗng trở nên im bặt.

Lạc Nguyệt Khanh tiếp tục mở miệng: “Được rồi! Được rồi! Không phải chỉ đang thử cô ta một chút thôi sao?”

“Ngăn trở vai ác nổi điên mà thôi, tôi thấy cô ấy lại không có ác độc gì lắm, so với mấy ông sếp vừa có giao diện xấu ói vừa khó khăn thích chửi mắng trước kia tốt hơn không biết bao nhiêu lần! Lại trả lương vô cùng hậu hỉnh!”

Hệ thống trì độn trong chốc lát, có lẽ thật sự không tìm thấy được câu từ cãi lại, nên đành cắn răng: “Đây là nhiệm vụ đầu tiên của ký chủ ở thế giới song song này, yêu cầu ký chủ nghiêm túc thực hiện, nếu thất bại, thế giới này lập tức bị hủy diệt, điều đó cũng đồng nghĩa với việc ký chủ hoàn toàn mất mạng!”

Lạc Nguyệt Khanh nghe thấy những lời kia, tâm trí lại hoàn toàn ở trên màn hình điện thoại, nhìn một dãy số thật dài vừa được cộng vào tài khoản, sau đó nhanh chóng bị trừ mất, một lần nữa tay trắng lại trở về với trắng tay.

Cô cũng không hụt hẫng lâu lắm, bởi vì nguyên thân này có gia cảnh vô cùng thê thảm, thật sự là nhân vật hoàn hảo làm nền bên cạnh vai chính. Có một ông bố cờ bạc cùng mẹ hiện tại là người thực vật, đang nằm viện điều trị.

Tiền trong tài khoản không phải là để gán nợ cờ bạc, mà chính là bị bệnh viện khấu trừ.

Lạc Nguyệt Khanh chỉ có thể lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối, sau đó lấy ra một vắt mì sợi trong căn phòng bếp cũ nát, để vào nồi nước đang sôi ùng ục, đây là bữa tối của cô.

“Cái người Hề Chu Luật này cũng không mở lời mời mình ăn bữa cơm, tốt xấu gì cũng là một tiểu thư giàu sụ, lại là tổng giám đốc,... Thật là không tinh tế chút nào!” Lạc Nguyệt Khanh buồn bực lẩm bẩm, sau đó mới hậm hực đem mì sợi đã mềm oặt đổ vào trong chén.

Hệ thống không hề đáp lại, dường như chưa từng tồn tại.

Lạc Nguyệt Khanh chỉ có thể bưng chén, nhích người, ngồi lên ghế đẩu đã bị gãy một chân, giương mắt nhìn lên, đúng là căn phòng cũ nhất của xóm nghèo, như đáp lời của cô, trần nhà hơi run chuyển một chút, một lớp bụi vội vàng rơi xuống.

Lạc Nguyệt Khanh:……

Không thể nhịn được nữa: “Hệ thống! Một cái phúc lợi cũng không có sao? Giúp điều kiện sinh hoạt của tôi tốt hơn một chút là mấy người chết hả?”

Âm thanh không cảm xúc rốt cuộc cũng vang lên: “Tạm thời hệ thống chưa có loại công năng này, mong ký chủ chuyên tâm hoàn thành nhiệm vụ, đừng trầm mê hưởng lạc!”

Lạc Nguyệt Khanh bĩu môi, nhìn bát mì vắt chỉ nêm thêm một chút muối cùng màu của nước tương, sống không còn gì luyến tiếc mà cầm đũa lên.

Đêm tối.

Gió lạnh khẽ lay động nhành cây, thỉnh thoảng còn mang theo rác rưởi từ những đống rác nhỏ của xóm nghèo, thoáng cọ vào chiếc Maybach đang dừng ở đầu ngõ.

Người quản gia của nhà họ Hề đang đứng đó, vẫn là bộ tây trang quy củ, đôi tay nghiêm túc để trước người, nghiêng đầu nhìn chằm chằm người đang đè hợp đồng trên cửa xe để ký tên.

Nhìn đến một nét cuối cùng rơi xuống, biểu tình căng thẳng trên mặt ông ta rốt cuộc cũng thả lỏng ra, thấp giọng nói: “Lần điều trị tiếp theo tất cả phải nhờ vào bác sĩ Lạc!”

Lạc Nguyệt Khanh tùy ý thu hồi bút, đem một xấp hợp đồng thật dày trả lại cho người quản gia, liền nói: “Nếu đã ký hợp đồng thì đó là nhiệm vụ của tôi, đương nhiên sẽ tận tâm tận lực!”

Đúng là nhà tư bản bụng dạ khó lường, buổi sáng uy hϊếp, tối đến đã chuẩn bị xong một file tài liệu thật dày, tràn đầy những quy tắc cùng điều lệ, sợ Lạc Nguyệt Khanh lại làm ra chuyện gì, nhưng bù lại thù lao hợp lý, đủ giúp Lạc Nguyệt Khanh trả bớt một đống nợ trên người.

Không đợi đối phương nói gì, Lạc Nguyệt Khanh lại đột nhiên quay đầu: “Phương thức liên hệ của cô ấy đâu?”

Quản gia rõ ràng không hiểu, chậm rãi toát ra một chữ: “Hả?”

------Hết Chương------------