Hề Chu Luật đương nhiên hiểu rõ, cũng thừa biết cách làm vừa rồi của Lạc Nguyệt Khanh là có lợi cho cô rất nhiều, nhưng không thể chịu đựng được cảm giác bị mất đi quyền khống chế, cho dù có nguy hiểm như thế nào, cô cũng muốn cưỡng ép bản thân thanh tỉnh.
Cô lạnh giọng nói: “Tôi không cho phép!”
Lại nhấn mạnh thêm một lần: “Loại chuyện này không cho phép xuất hiện lần thứ hai!”
"Bác sĩ Lạc, tôi tin tưởng cô là người thông minh, có môt số việc, tôi không đồng ý thì không được nhắc tới!”
Lạc Nguyệt Khanh bắt lấy trọng điểm, tự tin trả lời: “Nhưng tôi là bác sĩ.”
Ý tứ vô cùng rõ ràng rằng cô có quyền quyết định chính trong việc điều trị này.
Ánh mắt lam của Hề Chu Luật mang theo hơi thở nguy hiểm nhìn lên, kiên nhẫn: "Là bác sĩ ta mời đến?!"
“Người bệnh có quyền lựa chọn phương pháp điều trị cho chính mình!"
“Bác sĩ chỉ cần nghe theo là được!"
Ngoài phòng, ánh nắng tươi sáng ấm áp, dừng lại trên tán cây rậm rạp, một vài tia sáng xuyên qua khe hở, cố gắng chui vào bên trong.
Nhưng chưa kịp chạm đến cẳng chân cọ đỏ lên, đã chứng kiến cảnh hai người đối diện nhau, không ai nhường ai, muốn giành quyền chủ động.
Cuối cùng là Lạc Nguyệt Khanh chịu thua, trở lại bộ dáng lười biếng lúc trước, mũi giày cuối cùng cũng rời khỏi, gót giày nặng nề vang xuống, lộ ra cổ chân tinh thế, mặc dù bị vớ đen bao lấy, cũng có thể nhìn ra được da thịt trơn bóng.
“Nghe theo Hề tiểu thư vậy!” Cô giơ tay xoa xoa mày.
Tiếng gào thét cảnh cáo của hệ thống rốt cuộc cũng dừng lại.
Hề Chu Luật thật sự có ý nghĩ muốn gϊếŧ người trước mặt.
Chiếc gậy gỗ cuối cùng cũng được đặt về mặt đất, Hề Chu Luật một lần nữa dựa về sau ghế, sống lưng thẳng tắp, cũng không thả lỏng chút nào, cả người căng chặt.
Cô nặng nề nhắc lại: "Hy vọng bác sĩ Lạc có thể tôn trọng sự lựa chọn của bệnh nhân!"
Khóe môi Lạc Nguyệt Khanh khẽ giật giật, ý cười nơi đáy mắt không kịp cất giấu mà tràn ra tới, chỉ có thể cố nhịn, lặp lại: "Tôi sẽ tôn trọng sự lựa chọn của Hề tiểu thư!"
“Tốt nhất là như thế!” Đôi tay Hề Chu Luật đặt trên chiếc gậy, bếp lò bên cạnh sáng ngời, mà cô dường như vẫn đang chìm trong bóng ma tâm lý.
Hành động bất ngờ của đối phương khiến cô vô cùng tức giận, nhưng có thể dùng mắt thường nhìn thấy được sự hiệu quả, Alpha cấp S đã ít, lại đảm đương chức vụ này càng khó tìm, tuy nhà họ Hề muốn tìm người khác cũng không phải là khó, chỉ có điều,....
Trong đầu hiện lên tư liệu về Lạc Nguyệt Khanh, lại nhớ tới khoảnh khắc dung hợp vừa rồi.
Người dễ dàng bị cô nắm trong lòng bàn tay, lại có thể điều trị hiệu quả nhất, hiện tại chỉ có một người trước mặt này đây.
Vì vậy Hề Chu Luật mới nhẫn nại chịu đựng, một lần rồi lại một lần.
“Lần điều trị tiếp theo tôi sẽ kêu người thông báo với cô sau!"
Hề Chu Luật híp híp mắt, lại nói thêm: "Phí điều trị lát nữa tôi sẽ chuyển vào tài khoản của cô!"
Đánh người một cái, sau đó lại cho một cây kẹo an ủi, bài này thật sự là cũ kỹ, nhưng lại có hiệu quả vô cùng tốt, cô thật am hiểu.
Lạc Nguyệt Khanh nghiêng đầu cười cười, liền nói: “Vậy lần sau, lúc Hề tiểu thư cần tới tôi,...."
Giọng điệu vô cùng gợi đòn, lại cố ý kéo dài, rõ ràng lại ngo ngoe rục rịch không an phận.
Hề Chu Luật lại không ngăn trở, những người như bọn họ cũng đã gặp không ít trường hợp như thế, những người tài ba thường có một ít suy nghĩ khác người, chỉ cần có ích đối với cô, thì bọn họ làm khùng làm điên một chút cũng không có gì.
“Quản gia, tiễn khách!” Hề Chu Luật không chút do dự mở miệng.
Những người đang chực chờ ở bên ngoài lập tức đẩy cửa ra, sau đó nghiêng người, đưa tay làm động tác mời Lạc Nguyệt Khanh ra bên ngoài, y hệt như lúc mời cô vào phòng.
Bị đuổi, Lạc Nguyệt Khanh chỉ là nhướng mày, muốn đứng dậy, lại làm như đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn Hề Chu Luật, khẽ cười mở miệng: “Hề tiểu thư là hương gỗ thiêu đốt?! Thật ấm áp!"
Như đang chìm trong hồi ức, vừa rồi thoáng ngửi qua, dường như là gỗ đàn hương bị lửa lớn thiêu đốt, thoáng mang theo chút hạt dẻ thơm ngọt.
Hề Chu Luật khó có được dừng lại động tác xoay người, quản gia đứng ở cửa càng thêm cúi thấp đầu.
Sau một lát, cô mới chậm rãi mở miệng, lại như cũ mạnh mẽ uy hϊếp: “Vậy hy vọng bác sĩ Lạc sẽ không bị than gỗ đốt thành tro vào một ngày nào đó!"
“Mượn ngài cát ngôn!” Lạc Nguyệt Khanh nói.
Không hề dừng lại, giày cao gót nghiền qua thảm lông, quản gia khom lưng kéo cửa, mãi cho đến khi cửa phòng hoàn toàn đóng lại.
Hề Chu Luật ngồi ở chỗ cũ, ngón tay vô ý thức gõ từng nhịp lên tay xe lăn, đôi mắt xám kết hợp xanh lam một mảnh thâm trầm, tựa như đang suy xét gì đó
Một lát sau, cô mới quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy được bóng dáng đang ngồi lên xe của Lạc Nguyệt Khanh.
Khi chiếc xe khuất bóng khỏi khu biệt thự, cô mới cúi đầu, tiếp tục xem quyển sách trong tay.
------Hết Chương-----------------
---------Ngoài lề một chút----------
Nhỏ này cà chớn ghê bây ơi!!!!!!