Đỡ Eo Vai Ác Không Rảnh Hủy Diệt Thế Giới

Chương 7: Mặt Dày

Điện thoại di động để trên đầu giường vang lên, vừa lúc Lạc Nguyệt Khanh bước ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn về phía ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ, chắc cũng đã hơn ba giờ chiều.

“Chào bác sĩ Lạc, xe đến đón cô đã ở dưới lầu!”

“Mong cô tranh thủ xuống tới, đi đến bệnh viện hoàng gia ở trung tâm thành phố một chuyến!"

Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã dồn dập truyền tới, không cho người có cơ hội từ chối, một câu giải thích thêm đều không có, cứ như vậy mà cắt đứt cuộc gọi. Không biết là đã xảy ra chuyện gì có thể khiến cho người quản gia đầy quy củ quên mất lễ nghi?

Lạc Nguyệt Khanh cũng không chút nào khẩn trương, quay đầu nhìn về phía chiếc gương nhỏ trên bàn, từ góc độ này chỉ có thể nhìn được môi đỏ gợi cảm của cô hơi nhếch lên, mang theo một chút ẩm ướt, không thể nào che giấu, đó là sự quyến rũ mà chỉ có phụ nữ trưởng thành có được.

Chợt có một trận gió thoảng qua, mang theo hương hoa hồng hòa cùng rượu vang đỏ khuếch tán khắp căn phòng nhỏ hẹp.

Khó có thể phủ nhận rằng trên thế giới luôn phân chia thành năm bảy tầng lớp, ngay cả trong giáo dục hay bệnh viện đều là như thế.

Người nghèo thì ba bốn người chen chúc trên một giường bệnh, còn người quyền thế thì một mình nằm trong căn phòng rộng lớn mát mẻ, với chiếc nệm dày cao cấp vô cùng mềm mại.

Lạc Nguyệt Khanh ngồi ở bên cạnh giường bệnh cảm khái, quay đầu nhìn cô gái với sắc mặt tái nhợt trên giường bệnh.

Vị này là người có thể hô mưa gọi gió trên thương trường, hôm qua còn lạnh lùng uy hϊếp cô, hiện tại lại mỏng manh như một món đồ sứ dễ vỡ. Nằm trên giường, chiếc cổ thiên nga tinh tế hơi nâng cao lên, có thể thấy được mạch máu dưới làn da trắng nõn, cứ như những nét vẽ tùy ý của một họa sĩ nào đó, chỉ cần dùng thêm một chút sức lực là có thể dễ dàng khiến chúng vỡ nát.

Ánh mắt nóng bỏng không hề che giấu, khiến Hề Chu Luật nhịn không được mà mở mắt ra, ánh mắt cảnh cáo nhanh chóng xẹt qua tới.

Lạc Nguyệt Khanh cũng không xấu hổ trốn tránh, cô di chuyển tầm mắt xuống bộ quần áo bệnh viện rộng thùng thình của Chu Hề Luật. Có lẽ khí chất đã được khắc vào xương tủy, nên cho dù là bộ quần áo bình thường, cũng trở nên xinh đẹp như được định chế riêng.

Người mặt dày, sau khi bị cảnh cáo còn không biết thu hồi tầm mắt.

“Bác sĩ Lạc!” Hề Chu Luật rốt cuộc nhịn không được mà lên tiếng, tay dưới chăn cũng nắm thật chặt.

Lạc Nguyệt Khanh nghe tiếng kêu, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại: “Hửm?”

Ánh mắt ngây ngô tràn đầy dấu chấm hỏi, thật sự giống như người xấu xa kia không phải là cô vậy.

Thậm chí còn thản nhiên hỏi lại: “Hề tiểu thư chuẩn bị xong rồi sao?”

“Chúng ta có thể bắt đầu?”

Hề Chu Luật khẽ hít vào một hơi, tinh thần lực hỗn loạn dẫn tới ngất xỉu, hiện tại vẫn còn đau âm ỉ, nhưng hơn hết là cảm giác hối hận.

Phải biết rằng, loại cảm xúc này là vô cùng hiếm thấy đối với Hề Chu Luật, vì từ nhỏ cô đã được dạy dỗ rằng cho dù có sai lầm, cô cũng không được hoài nghi khả năng của chính mình.

Bởi vì cô là người thừa kế của gia tộc họ Hề, là một trong những nhân tài của đất nước, một quyết định của cô có thể ảnh hưởng đến rất nhiều người, cho nên cô luôn cẩn thận, nghiêm túc trong từng vấn đề. Khi đứng trước một sự việc, cô luôn suy nghĩ đến nhiều hướng phát triển nhất có thể, cũng là vì hạn chế sự rủi ro.

Nhưng cô không khỏi nghi ngờ quyết định này, bác sĩ cố vấn tâm lý không phải chỉ có mỗi một mình Lạc Thanh Từ, cô hoàn toàn có thể đổi người khác, không cần thiết phải dây dưa, mất nhiều thời gian với người này như thế

Chỉ có điều,...

Người trước mặt chính là sự lựa chọn tốt nhất ở thời điểm hiện tại.

“Hề tiểu thư?” Thấy đối phương hồi lâu không trả lời, Lạc Nguyệt Khanh không khỏi hỏi.

Hề Chu Luật nghe tới giọng người này, nhíu mày ngẩng đầu lên, có lẽ bởi vì đầu óc chưa kịp tỉnh táo sau khi ngất xỉu, cô lại dùng đến biện pháp ăn miếng trả miếng, học cách của đối phương, nhìn chằm chằm Lạc Nguyệt Khanh.

Những là một Alpha ngả ngớn lì đòn, làm sao có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy?

Lạc Nguyệt Khanh không những không ngăn cản, mà còn hơi cúi người về phía trước, đưa tay vén tóc của mình ra phía sau tai, dường như muốn để Hề Chu Luật có thể nhìn kỹ hơn một chút.

Khoảng cách của hai người được rút ngắn, mùi hương nhàn nhạt quấn quanh ở chóp mũi.

Hề Chu Luật muốn lui ra phía sau, nhưng đó là phía đầu giường, không thể lui được nữa, chỉ có thể để bóng dáng của đối phương in vào trong đôi mắt lam nhạt.

Lạc Nguyệt Khanh có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp và quyến rũ, giống như pheromone của cô vậy, là một đóa hoa hồng nở rộ hòa quyện cùng rượu vang đỏ Ecuador nồng đượm. Cô ấy chưa bao giờ che giấu đi vẻ đẹp của mình, dường như lúc nào cũng vô cùng tự tin cùng đắc ý, muốn nói cho cả thế giới biết rằng cô là một Alpha xinh đẹp nhất.

Rõ ràng người trước mặt không hề di chuyển, nhưng Hề Chu Luật lại có cảm giác như khoảng cách càng ngày càng gần, cánh hoa hồng mềm mại dường như sắp rơi xuống trên môi.

Cô lập tức quay đầu đi, muốn né tránh.

Lạc Nguyệt Khanh lại đưa tay nắm chặt lấy chăn bông của cô, vẫn giả vờ ngây ngốc, bộ dạng vô cùng nghiêm túc, quan tâm hỏi han: "Nếu cô Hề còn chưa chuẩn bị xong, vậy chúng ta nghỉ ngơi thêm một lát, có thể trò chuyện hoặc là,...."

Nói đến đây đột nhiên dừng lại, không biết là cố ý hay là do thuận miệng mà lập lại lời ngả ngớn trêu ghẹo y hệt ngày hôm qua.

-----------Hết Chương------------------