Hề Chu Luật mím môi, ký ức chợt ùa về, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, vừa định nói gì đó, lại có một y tá gõ cửa bước vào, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Ngửa đầu nhìn lên, chai dịch truyền đang treo chỉ còn lại một ít thuốc, trong chốc lát phải cạn.
Hai người ăn ý đem khoảng cách kéo về vị trí ban đầu.
Lúc này Lạc Nguyệt Khanh vô cùng tự giác, thậm chí còn ngoan ngoãn chủ động dời ghế về phía sau để y tá có thể dễ dàng làm việc hơn.
Mà Hề Chu Luật trầm mặc không nói, chỉ khi nào y tá hỏi cô mới ngắn gọn đáp lại hai tiếng.
Không khí trong phòng bệnh dường như bị đóng băng trong phút chốc, khi kim luồng được rút ra cùng lúc với chai dịch truyền bị vứt xuống thùng đựng rác chuyên dụng, lộ ra bàn tay mảnh khảnh nhợt nhạt bị bầm một mảng lớn, càng đáng thương hơn, như thể chỉ cần dùng một chút lực liền có thể bẻ gãy.
Có lẽ cô y tá cũng có suy nghĩ như vậy, nên lực ấn miếng bông gòn lên chỗ kim luồng cũng nhẹ hơn rất nhiều, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Bác sĩ vừa nói với chúng tôi, hy vọng cô có thể sớm giải quyết vấn đề tinh thần lực!"
“Lần này chỉ là do cảm xúc dao động quá lớn dẫn tới ngất xỉu. Nhưng nếu cứ kéo dài, chỉ sợ là,...”
Cô ấy còn chưa nói xong, đã bị cắt ngang, Hề Chu Luật tùy ý vẫy vẫy tay ra hiệu đối phương dừng lại, chỉ nói: "Tôi biết!"
Y tá không dám nói thêm gì nữa, thậm chí còn không dám nhìn loạn trong phòng, xử lý xong lập tức cúi đầu rời đi.
Cùng với tiếng đóng cửa, Lạc Nguyệt Khanh lại tiến đến gần mép giường bệnh.
“Bác sĩ nói tiểu thư cần phải chữa trị càng sớm càng tốt!" Cô nhất mạnh, lặp lại lời nói trước đó, đôi mắt đào hoa, chưa từng che giấu giảo hoạt.
Thật sự giống như một con hồ ly đang khoe mẽ, đang chứng tỏ Hề Chu Luật không thể thoát khỏi bàn tay của cô.
Hề Chu Luật theo bản năng nhíu mày, chiếc áo bệnh nhân trên thân hình mảnh khảnh cũng khẽ lắc lư.
“Không cần gấp!” dù vậy, cô ấy vẫn không hề nao núng.
“Được……” Lạc Nguyệt Khanh như suy tư gì đó, gật gật đầu, giống như thợ săn giả vờ từ bỏ kế hoạch đi ăn của mình.
Cô đổi giọng, hỏi lại: “Có lạnh không?”
Bây giờ mới là mùa thu, nhiệt độ trong phòng được điều chỉnh vô cùng cẩn thận, làm sao có thể lạnh?
Hề Chu Luật nhất thời không có phản ứng, nhưng giây tiếp theo đã thấy đối phương nắm lấy tay cô.
Hơi ấm truyền ra từ đầu ngón tay, dần lan tỏa khắp lòng bàn tay vốn đã bị truyền thuốc đến lạnh lẽo.
Độ ấm thoảng qua, cứ như một chú bướm nhẹ vỗ cánh, sự rung động nhẹ nhàng đến mức chính chú bướm cũng không cảm nhận được, sau đó để lại một cảm giác tê dại trong lòng bàn tay của Omega.
“Có lạnh không?”
“Như thế này có đỡ hơn không?" Lạc Nguyệt Khanh còn đang hỏi, đốt ngón tay hơi cong lại, có thể hoàn toàn bao phủ lấy bàn tay của đối phương.
Có thể là do thuốc đã tan hết, hoặc cũng có thể nhiệt độ của cơ thể dần tăng lên, cảm giác tê dại chậm rãi biến mất, cảm nhận được từng vết vân tay của đối phương chạm vào, sau đó hóa thành một dòng điện cực nhỏ từ cổ tay truyền khắp cơ thể, bao phủ.
Hề Chu Luật nhất thời không nói nên lời, không phải vì tức giận hay vì điều gì khác, mà là vì cô bối rối. Ngày thường, những người tiếp xúc với cô đều là những người khôn khéo, chủ yếu vì lấy lòng cô, ít nhiều đều sợ cô.
Giống như hành động to gan của Lạc Nguyệt Khanh lần trước cũng không ít người đã từng làm, những Alpha đó luôn tự cho mình là đúng, có thể nghĩ ra những thủ đoạn kỳ quái và nhiều tình huống khác nhau.
Ví dụ như giả vờ té ngã, cố ý phóng thích ra pheromone, thậm chí trực tiếp cởi sạch bò lên trên giường,...
Cho nên Hề Chu Luật đã quen với việc nhìn thấy những thứ ghê tởm đó, và thành thạo việc xử lý chúng, nhẹ thì khiến cho nhà đó phá sản làm cảnh cáo, còn nặng thì,...
Tuy rằng dùng lời lẽ uy hϊếp, nhưng Lạc Nguyệt Khanh cũng là người bị trừng phạt nhẹ nhất trong số những người đó. Dù sao thì người này vẫn còn có ích đối với cô, cho nên Hề Chu Luật chỉ là lạnh lùng cảnh cáo, cùng với việc đưa ra hợp đồng, vốn tưởng có thể giải quyết, không nghĩ tới Lạc Nguyệt Khanh lại trực tiếp khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, lại nắm lấy tay cô?
Cô nhíu mày, không thể hiểu được tại sao người này bị khuyên răn rất nhiều lần nhưng vẫn không chịu sửa đổi, dù lần trước cô đã nói rất rõ ràng.
Điều này giống như một thiên tài lớn lên giữa những người thông minh, bỗng một ngày bị ném đến trước mặt một kẻ ngốc, rồi lại bất lực phát hiện ra ngay cả một cộng một mà đối phương cũng không thể tính được.
Hề Chu Luật cảm thấy tức giận, muốn rút tay ra lại bị nắm chặt hơn.
“Bác sĩ Lạc!!!” Cô lạnh lùng mắng. Đôi mắt lam nhạt của cô luôn có vẻ thờ ơ xa cách. Dù vô cùng xinh đẹp nhưng lại giống như đá quý không chút cảm xúc. Đang phản chiếu hình ảnh của người đối diện, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mặt ngoài.
“Nếu cô dám làm điều này thêm một lần nữa, hợp đồng của chúng ta sẽ bị hủy bỏ!"
Cô dùng sức rút tay lại, trong lúc giằng co, từ vết thương rất nhỏ của chiếc kim luồng còn lưu lại tiếp tục rỉ máu.
Hề Chu Luật tựa như không cảm nhận được sự đau đớn, lại nói: “Bác sĩ khai thông tinh thần lực cấp S rất ít, nhưng không phải chỉ có một mình cô!"
Cô ngước mắt lên, nhìn về phía đối phương, bình tĩnh nói. Cho dù quyết định hiện tại của cô sẽ dẫn đến việc cô phải bồi thường thiệt hại cao, nhưng cô không quan tâm: "Tôi có thể đổi người khác!"
------Hết Chương----------
------------------Ngoài lề một chút-----------------------
Dịch giả: "Ủa có má nào có ny cái nết cà chớn hay ghẹo giống mẻ Lạc không zậy? Chớ sao tao thấy quen quá quen!! Đm!!!!"