Ai có thể nghĩ đến một chiếc gậy gỗ được định chế vừa sang trọng vừa tinh xảo như vậy mà trong thân lại cất giấu dao nhọn? Phần đầu được bao quanh bởi chạm khắc bằng bạc, đan xen ngọc trai và xà cừ, với một viên ngọc cực lớn ở trên đỉnh đầu.
Dù nhìn thế nào thì đây cũng là một bô sưu tập đá quý sang trọng, tuy nhiên lưỡi dao cất giấu bên trong lại vô cùng đơn giản, dường như mục đích đã được lên kế hoạch ngay từ đầu. Lưỡi dao mỏng dính, độ sắc bén thì không cần bàn cãi, khắc sâu một đường máu, mỗi một ký hiệu trên đó đều tràn ngập sự lạnh lùng cùng đáng sợ.
Không hiểu sao Lạc Nguyệt Khanh lúc này lại có thể phân tâm, ánh mắt rơi vào hình ảnh phản chiếu trên lưỡi dao.
Thật sự rất giống chủ nhân của nó, nhìn qua là một vật vô hại, mỏng manh yếu đuối, nhưng thực tế lại có thể cướp đi tính mạng của người khác bất cứ lúc nào, khả năng đâm người còn hơn cả một con nhím.
Nàng bất lực mở miệng: “Nếu tôi giải thích, cô có nghe không?”
Đáp lại cô chính là ánh mắt phán xét của Hề Chu Luật, rõ ràng đang nằm trên giường bệnh, lại có thái độ như quan tòa đang xét xử tội phạm vậy.
Lạc Nguyệt Khanh chớp chớp mắt, mỉm cười, muốn di chuyển tránh thoát mũi dao, nhưng cô vừa nhích chân ra sau, mũi dao đã đi theo tiến tới, cắm vào một động mạch cổ, không thể nghi ngờ, chỉ cần Hề Chu Luật muốn thì Lạc Nguyệt Khanh lập tức được lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân.
“Tôi biết việc này nghe qua có vẻ không đáng tin……” Cô khẽ nói.
Hoàn toàn quên mất đây là chủ ý của một mình cô mà thôi. Đúng là bác sĩ và quản gia muốn cô giúp cho Hề Chu Luật an ổn tinh thần lực, nhưng đó hiển nhiên là dùng tới biện pháp nhẹ nhàng nhất có thể, ai ngờ tới cô trực tiếp ép đối phương ngất xỉu.
Có lẽ vì không đủ kiên nhẫn nữa, lưỡi dao lại đâm sâu thêm một chút.
Lạc Nguyệt Khanh tức khắc hoàn hồn, vội vàng nói: “Cô nghe tôi giải thích, đây không phải là chủ ý của tôi!”
“Bác sĩ điều trị nói cô cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Nếu không thì bệnh tình của cô sẽ càng thêm nặng, cho nên ông ấy mới nhờ tôi giúp ông ấy một,...chút xíu mà thôi,....” Lạc Nguyệt Khanh càng nói càng nhỏ, như đang chột dạ.
“Cho nên cô trực tiếp khiến tôi ngất?” Hề Chu Luật không bỏ qua, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
“Này cũng không thể trách tôi mà, ai bảo nói đàng hoàng cô lại không chịu nghe?!” Lạc Nguyệt Khanh đột nhiên cảm thấy bản thân vô cùng có lý.
Omega đối diện bị tức đến cười lạnh, cô là người rất ít khi cười. Những lúc cần cô cũng chỉ nhếch khóe môi vô cùng quy cũ, không chút cảm xúc gì, và hiển nhiên không chân thật như lúc này.
Chỉ thấy cô hơi nâng mi, con ngươi lam nhạt như ngọc bích đầy trào phúng, nở một nụ cười mỉa mai, búp bê tinh xảo cũng trở nên sống động, nói: “Có chữa trị hay không là do tôi lựa chọn, chứ không phải để bác sĩ Lạc diễn cảnh đạo đức ngành y ở đây!”
“Nếu như có một người dốc lòng muốn chết đứng trước mặt của cô, năn nỉ cô buông tha cho người đó. Nhưng cô lại nhất quyết cứu cho bằng được. Sau đó, cô cảm thấy bản thân vô cùng tài giỏi, vô cùng thương người, cho rằng bản thân vô cùng vĩ đại, và hoàn toàn không bận tâm đến tương lai của người đó chỉ hoàn toàn chìm trong nỗi đau khổ, dằn vặt!”
Cô hơi nghiêng đầu, hỏi tiếp: “Cô không cảm thấy đạo đức giả sao?”
Bởi vì động tác nhấc tay lên, nên chiếc cổ áo bệnh nhân rộng thùng thình bị lệch xuống, lộ ra xương đòn tinh xảo, hõm ức đòn chũm hơi lõm, mái tóc đen tùy ý rơi xuống.
Nhưng giờ phút này cô không có tâm tình thưởng thức, vì giờ phút này người đóng vai khán giả duy nhất bị mắng “Đạo đức giả.”
Lạc Nguyệt Khanh không hề tỏ ra xấu hổ, hỏi ngược lại: “Nhưng cô đâu có muốn chết!”
Ý cười trên mặt Hề Chu Luật chợt cứng lại.
“Vì bệnh nhân một lòng muốn sống, nên bác sĩ phải dùng toàn lực cứu chữa ngay cả khi bệnh tình có nặng như thế nào!” Cô trả lời như vậy, thậm chí còn hơi ngưỡng cổ, chủ động tới gần mũi dao, ánh mắt không chút lo sợ.
“Cùng với đó, bệnh nhân cũng nên hiểu cho nỗi khổ tâm của bác sĩ. Vì nếu một bên cố gắng tìm cách điều trị còn một bên lại ngoan cố lui về phía sau, đem tình trạng bệnh càng thêm trầm trọng, cuối cùng lại trách móc bác sĩ!”
Cô nhìn về phía Hề Chu Luật đang ở đối diện, biểu tình trên mặt khó có được lúc nghiêm túc: “Có bệnh thì phải ngoan ngoãn chữa bệnh, chứ một ngụm thuốc cũng không muốn uống mà còn hỏi bác sĩ tại sao không hết!”
Hề Chu Luật:……
Cô mím chặt môi mỏng, lời đáp trả đã tới bên môi, nhưng rồi quay đầu sang hướng khác, vẻ mặt có chút cứng ngắc.
Lạc Nguyệt Khanh vẫn dùng giọng điệu cũ nhìn cô, giọng điệu y như cũ: “Chắc cô biết rõ tình huống của mình rồi nhỉ? Vậy mà còn nói hoài không chịu nghe, dẫn tới té xỉu nằm viện, vậy thì dùng một chút biện pháp đặc biệt có là gì?”
“Mặc dù bác sĩ Lăng cùng quản gia nhờ tôi giúp việc này, nhưng mà bọn họ cũng chỉ muốn tốt cho cô mà thôi, còn lại là tôi tự nghĩ ra biện pháp!”
Hề Chu Luật nghe vậy, vẻ mặt có chút dịu lại.
Hai người kia đều vô cùng quen thuộc với Hề Chu Luật, cô đương nhiên hiểu rõ cách làm việc của bọn họ, nhất định sẽ không dám dùng cách khiến cô bị ngất đi.
Mà Lạc Nguyệt Khanh vốn có thể đổ lỗi sang hai người bọn họ, trốn tránh trách nhiệm. Dù sao thì con người cũng là động vật tránh hại tìm lợi, nhưng Lạc Nguyệt Khanh cũng dám đứng ra thừa nhận, cô cũng vừa mắt người này hơn một chút.
Giây tiếp theo, Lạc Nguyệt Khanh lại nói: “Nếu Hề tiểu thư thật sự không chấp nhận được, vì thì cứ đuổi việc tôi đi!”
“Hà tất phải đổ lỗi qua lại làm gì? Hề tiểu thư không chê mệt, nhưng tôi sợ tính mạng nhỏ bé bị uy hϊếp!”
Như chợt nhớ ra điều gì, cô nhấn mạnh thêm: “Các khoản bồi thường cũng hủy bỏ!”
Không phải cô không có khí phách, mà nhà cô thật sự nghèo rớt mồng tơi, nợ nần chồng chất. Nếu như phải bồi thường hợp đồng gấp trăm lần thì thôi cô thà chọn nhiệm vụ trực tiếp thất bại, linh hồn tan biến cho rồi!
Nghe vậy, Hề Chu Luật cuối cùng cũng có ý cười, con dao bén nhọn được rút lại, hạ giọng nói: “Bác sĩ Lạc nói quá!”
Cô cắn răng nhấn mạnh: “Tôi vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, đầu óc có chút không tỉnh táo, chưa kịp hiểu rõ chuyện gì nên mới làm ra hành động mạo phạm như vậy!”
Ý tứ là không phải lỗi của cô, mà là do Lạc Nguyệt Khanh khiến cô té xỉu, nên cô mới rút dao đề phòng.
Hề Chu Luật thả lỏng, tiếp tục nói: “Hiện tại giải thích rõ ràng thì tốt rồi!”
“Tôi cũng hiểu sự vất vả của bác sĩ Lạc, nhưng tính cách của tôi là như thế, phải cẩn thận trong mọi chuyện, hà tất nói đến đuổi việc?”
“Ngày mai tôi sẽ nói quản gia sửa lại hợp đồng một chút, tiền lương tăng gấp đôi, xem như bồi thường để bác sĩ Lạc an tâm hơn một chút!”
Không hổ danh là người thừa kế số một, vừa buông dao đã tuông ra những lời an ủi.
Lạc Nguyệt Khanh nhướng mày, nhưng cô cũng không giả vờ làm giá, bởi vì hệ thống trong đầu của cô đang phát điên, cảnh cáo cô không được làm loạn thêm nữa.
Cô cười nói: “Là do tôi lỗ mãng trước, mong Hề tiểu thư chớ trách!”
Hai người giả vờ khách sáo, Lạc Nguyệt Khanh nói tiếp: “Cả ngày hôm nay Hề tiểu thư cũng chưa ăn gì, vẫn nên uống chút cháo cho ấm bụng!”
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi tắm rửa trước đây!”
Nụ cười lịch sự của Hề Chu Luật cứng đờ, cảm thấy câu cuối có gì đó sai sai: “Tắm rửa?”
Lạc Nguyệt Khanh giống như lúc này mới nhớ tới, tự nhiên giải thích: “Tình huống hiện tại của cô không tốt lắm, bác sĩ Lăng sợ cô xảy ra chuyện, nên để tôi ở lại chăm sóc cô!”
Không đợi đối phương mở miệng, ánh mắt Lạc Nguyệt Khanh đã nhìn về hướng khác, tiếp tục nói: “Giường của tôi đã chuẩn bị xong rồi!”
Hề Chu Luật sắc mặt cứng đờ, quay đầu nhìn sang, thật sự là đã dọn xong, giường kia cách cô không đến một mét, vươn tay là có thể chạm tới.
Con dao rơi xuống, tùy ý lăn đi, đêm càng trở nên âm u hơn.
--------Hết Chương--------------