Đỡ Eo Vai Ác Không Rảnh Hủy Diệt Thế Giới

Chương 11: Bình Thường

Một lúc sau, y tá đẩy xe rời khỏi hành lang, ánh đèn đột nhiên mờ đi, sự yên lặng bao trùm không gian, lấp đầy căn phòng trống trải.

Vết nước trong phòng vệ sinh còn chưa khô, Lạc Nguyệt Khanh nghe phía sau có tiếng sột sọat, cô đoán đối phương đang nằm kín trong chăn.

Từ nãy đến giờ, không có phát sinh bất cứ tình huống gì bất ổn, khiến cho Lạc Nguyệt Khanh cùng hệ thống đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này cô vẫn chưa buồn ngủ, đưa tay cầm điện thoại lên, ánh sáng yếu ớt chiếu xuống gương mặt thanh tú của cô, một lúc sau cô mới đặt nó xuống.

Người ta xuyên sách, xuyên không, nếu không phải là con nhà quyền thế thì cũng giàu có. Tồi tệ nhất là nghèo hay mồ côi, nhưng ít ra họ không nợ ngập đầu.

Nhưng còn cô thì sao? Cha mẹ của nguyên thân này nợ nần quấn thân, vừa cầm điện thoại lên đã nhận được tin nhắn đòi nợ.

Lạc Nguyệt Khanh nghĩ tới đây, đầu óc có chút đau nhức. Đột nhiên cô cảm thấy hâm mộ vai ác ở giường bên kia, ít nhiều người thân vẫn còn sống, còn có gia sản và là người thừa kế, nếu muốn hắc hóa thì có lẽ là cô mới đúng.

Người đang bị nhắc tới- Hề Chu Luật hiển nhiên cũng chưa ngủ, vừa rồi miễn cưỡng ăn chút cháo, cảm thấy hơi no, hơn nữa cô đã ngủ suốt một ngày, nên hiện tại khó đi vào giấc ngủ.

Gió đêm thổi qua cây nguyệt quế dưới lầu, sương còn đọng trên gân lá, Lạc Nguyệt Khanh lại một lần mở điện thoại di động lên, khó chịu xoay người, chiếc chăn mỏng rơi xuống bị kéo về vị trí cũ.

Lại qua một lát, Lạc Nguyệt Khanh tiếp tục trở mình, đối mặt với trần nhà tối om, thật ra cũng không tính là tối lắm, vì trong góc tường còn có một ánh đèn nhỏ giữ lại để đi vệ sinh lúc khuya, nhưng có lẽ là do bầu không khí của bệnh viện, khiến cô thấy không nhìn thấy rõ và vô cùng khó chịu.

“Hề tiểu thư, cô còn chưa ngủ à?” Cô đột nhiên lên tiếng, có lẽ là vì nói rất khẽ, nên mất đi vẻ ngả ngớn thường ngày.

Hề Chu Luật kéo chăn lên, ánh mắt trong suốt dừng lại một chút, cô vốn không muốn nói chuyện, nhưng lại nghĩ tới chuyện vừa rồi, trong lòng có chút áy náy, vì vậy nói: “Vẫn chưa!”

Lạc Nguyệt Khanh thuận thế hỏi tiếp: “Không quen ngủ chung phòng với người khác sao?”

“Không sao.” Hề Chu Luật không cảm xúc đáp.

“Từ trước tới nay chưa từng có?”

Hề Chu Luật nhíu nhíu mày, nói: “Chưa từng ngủ chung một phòng với ALpha”

Vốn dĩ không muốn trả lời, nhưng vừa rồi cô phản ứng có hơi quá trớn, cảm thấy hơi có lỗi, nên kiên nhẫn hơn bình thường một chút.

Lạc Nguyệt Khanh cười khẽ: “Vậy tôi đây rất vinh hạnh.”

Hề Chu Luật cũng không có vui như đối phương, thậm chí còn nhíu mày.

“Hề tiểu thư yên tâm đi! Mỗi tháng tôi đều sẽ thực hiện bài kiểm tra đánh mức độ kiểm soát tinh thần lực. À đúng rồi, lúc chiều tôi vừa kiểm tra xong, vô cùng ổn định!” Lạc Nguyệt Khanh trong thanh âm trộn lẫn ý cười, đem cái này chuyện phiền toái nói được nhẹ nhàng.

Đánh giá tinh thần lực là bài kiểm tra mà mỗi bác sĩ trị liệu cần phải trải qua. Phải đảm bảo rằng tình trạng của mình cần phải vô cùng ổn định, có thể khống chế tốt bản thân trước khi bắt đầu tiến hành trị liệu.

Đồng thời, một sự vững vàng của tinh thần lực có thể giúp Alpha và Omega kiểm soát pheromone của mình tốt hơn, về chu kỳ nhiệt cũng là như thế. Ít nhất sẽ không có trường hợp đột ngột xuất hiện sự mất khống chế và đánh dấu lung tung hay khiến cho người xung quanh bị ảnh hưởng theo.

Lạc Nguyệt Khanh giờ phút này chính là an ủi đối phương, không cần bận tâm khi ở cùng một phòng với Alpha như cô.

Hề Chu Luật nghe vậy, chỉ là gật gật đầu, thật ra cô đã biết từ lâu.

Vừa rồi khi Lạc Nguyệt Khanh đi tắm, liền có cấp dưới của cô đi vào báo cáo công việc, cũng như giải thích cho tình huống xảy ra trong hôm nay. Sau đó lại đưa lên bảng đánh giá sức mạnh tinh thần lực của Lạc Nguyệt Khanh, và cuối cùng là nói rằng bọn họ lúc nào cũng túc trực ở hai phòng cách vách, chỉ cần cô kêu lên một tiếng, họ sẽ lập tức có mặt.

Đây chính là nguyên nhân khiến cô có thể bình tĩnh nằm ở đây, còn ngủ không được là vì ban ngày ngủ hơi nhiều mà thôi.

Có thể là vì thái độ của đối phương cũng không tệ, Hề Chu Luật dịu giọng, giải thích vài câu, lại nói: “Bác sĩ Lạc đã mệt mỏi một ngày rồi, nên ngủ sớm đi!”

Cô thoáng dừng, rồi nói tiếp: “Nếu có chuyện gì, tôi sẽ gọi cô!”

Vừa dứt lời, tiếng vải cọ xát, sột soạt vang lên.

Là Lạc Nguyệt Khanh xoay người, nằm nghiêng mặt triều Hề Chu Luật.

Tay Hề Chu Luật không khỏi dịch chuyển hướng về phía mép giường.

Lạc Nguyệt Khanh nhìn thấy, nhưng làm như không thấy, ngược lại nói: “Nếu Hề tiểu thư cũng không ngủ được, vậy sao chúng ta không tiến hành điều trị một đợt ngắn?”

“Hả?”

“Đại khái là khai thông tinh thần lực trong khoảng nửa giờ? Nếu có hiệu quả tốt thì cô cũng có thể xuất viện sớm một chút!”

Lạc Nguyệt Khanh tiếp tục trả lời, giọng điệu thản nhiên, hoàn toàn không chút trêu đùa.

Hề Chu Luật cũng bị lay động, có thể là bởi vì áy náy, hoặc cũng có thể là do việc xuất hiện sớm hấp dẫn, cô hơi do dự, sau đó gật đầu đáp ứng.

Giây tiếp theo, Lạc Nguyệt Khanh vội vã xuống giường, kéo lấy chiếc ghế bên cạnh qua, toàn bộ quá trình vô cùng lưu loát, dường như gấp không đợi nổi nữa.

Điều này khiến cho Omega đa nghi cảm thấy bất an, đang muốn từ chối, lại nghe thấy Lạc Nguyệt Khanh hỏi: “Hiện tại cô cảm thấy thế nào?”

“Bình thường” Hề Chu Luật theo bản năng trả lời.

--------------Hết Chương------------------

---------------------Ngoài lề một chút---------------------

Câu này nghe quen ghê "Em thấy bình thườngggggggggggggggggg!"