Thật ra thì tình trạng hiện tại của cô là tốt nhất trong suốt quãng thời gian vừa qua. Trước kia, dưới sự tra tấn của hỗn loạn tinh thần lực, thỉnh thoảng sẽ có vài cơn đau nhói đột nhiên ập đến, sau đó là trường kỳ đau đầu, thậm chí ngất xỉu, nếu không phải hôm qua có Lạc Nguyệt Khanh giúp cô khai thông trong thời gian ngắn ngủi, thì tình huống hôm nay đã nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Lạc Nguyệt Khanh nhướng mày, bởi vì đã tiếp nhận được toàn bộ ký ức của thân thể này, nên cô vô cùng rõ ràng tình trạng bệnh hiện tại của Hề Chu Luật. Cũng không biết sức chịu đựng của người này rốt cuộc đến mức độ nào? Cư nhiên có thể chịu đựng đau đớn tra tấn cũng không từ bỏ thói đa nghi của bản thân?
Cô thay đổi giọng điệu, nói thẳng: “Vậy cô có cần thư giản một chút không?”
“Đừng căng thẳng quá. Có lẽ Hề tiểu thư cũng biết được mức độ phù hợp của chúng ta, nên sẽ không khó lắm đâu!” Lạc Nguyệt Khanh nhẹ nhàng trấn an.
“Đừng sợ, nếu không thoải mái, cô có thể kêu tôi dừng lại bất cứ lúc nào!”
“Nào, hít thở thật sâu vài lần……”
Lạc Nguyệt Khanh dựa vào lưng ghế, nhìn có chút tùy ý, một chân gác lên chân còn lại, ngón chân khẽ đong đưa, chiếc váy ngủ bằng lụa cũng bị nhếch lên, để lộ ra một mảnh phong cảnh nho nhỏ.
Ngoài phòng, từng đám mây dày đặc đang tụ lại với nhau, cứ như những tảng đá thật to cùng nhau che khuất bầu trời, không để một tia sáng nào chiếu qua.
Hề Chu Luật mím môi, rời mắt khỏi đối phương, hít một hơi thật sâu theo lời chỉ dạy, sau đó, một luồng tinh lực mạnh mẽ được truyền đến cho cô.
Cảm giác không thể miêu tả bằng lời, thật giống như toàn thân được bao bọc trong một cái tổ ấm áp to lớn, đầu ngón tay lạnh băng của ngần ấy năm cũng dần ấm lên, ngay cả đôi chân bị tê liệt cũng có được cảm thụ thoải mái hiếm có.
Hề Chu Luật không biết khi nào mày nhíu chặt đã thả lỏng, bàn tay siết ở mép giường cũng buông ra.
Người con gái ngồi ở bên giường cũng dần nhoài người cúi xuống, cổ áo ngủ lỏng lẻo cũng đi theo rơi ra, mái tóc dài bung xõa, cọ vào mu bàn tay của đối phương.
Chung quanh yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có thể nghe thấy nơi xa truyền đến tiếng côn trùng kêu vang.
So với một Omega đang thả lỏng, thở nhẹ nhàng nào đó. Lạc Nguyệt Khanh hiển nhiên phải bỏ công bỏ sức nhiều hơn.
Tác dụng phụ của mức độ tương xứng quá cao cũng đang ảnh hưởng đến cô. Một bên là hương vị ôn nhu lôi kéo, một bên cắn răng cố gắng giữ lý trí, khống chế tinh thần lực tiến hành trị liệu một cách tốt nhất.
Thực tế khó khăn hơn sự tưởng tượng của cô một chút, lần trước chỉ là thoáng qua, hiện tại dưới sự hợp tác của Hề Chu Luật, cô mới biết được tình huống của đối phương nghiêm trọng đến mức nào.
Những sợi tơ đan xen, kết hợp với nhau tạo thành một quả bóng khổng lồ đang loạn nhảy trong đầu của cô, như đang cố gắng tìm lối thoát ra khỏi khu sa mạc tàn khốc.
Lạc Nguyệt Khanh chống tay xuống mép giường, nỗ lực chống đỡ thân thể.
Nhẹ mà nhu một tia tinh thần lực chậm rãi xâm nhập loạn kết trung, sau đó tiểu tâm lôi kéo.
Có đôi khi Hề Chu Luật theo bản năng làm ra động tác chống cự, dù trong lúc đầu óc thanh tỉnh hay đang sắp hôn mê, như thể đã khắc sâu vào xương cốt.
Vì thế Lạc Nguyệt Khanh chỉ đành an ủi, giúp cô thả lỏng trước, sau đó mới tiến hành trị liệu.
Thời gian từng giây từng phút lặng lẽ trôi qua, ngoài cửa sổ, ánh trăng cuối cùng cũng ló dạng, ánh sáng dịu dàng chiếu vào căn phòng trống trải.
Tinh thần lực ấm áp như thủy triều tràn đến, Hề Chu Luật mở mắt ra, giây tiếp theo, lập tức cảm nhận được cánh tay bị đè ép.
Cô quay đầu nhìn lại, người tràn đầy sức sống giúp cô lúc nãy đang nằm ngồi ở mép giường, vừa vặn tay chống lên tay của cô,...
Đầu tiên là chớp chớp mắt, cảm nhận tình trạng sức khỏe của bản thân, điều trị lần này có hiệu quả thật rõ ràng, cơn đau dai dẳng kéo dài quả nhiên giảm bớt.
Hề Chu Luật thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi đọng trên trán rốt cuộc rơi xuống, sau đó cô lại nhìn về Lạc Nguyệt Khanh, ánh mắt bớt đi một tia đề phòng, cũng không mạnh mẽ rút tay về.
Cô lặng lẽ nhìn Alpha bên cạnh, lộ ra một chút bối rối phức tạp, đây là cảm xúc cực kỳ hiếm gặp đối với cô, và nhanh chóng biến mất như chưa từng tồn tại.
“Lạc Nguyệt Khanh……” Giọng điệu trầm ấm, khàn khàn vang lên, nhẹ như gió thổi thoáng qua, và hiển nhiên không thể khiến đối phương thức giấc.
Hề Chu Luật trầm mặc một lát, sau đó nhìn chằm chằm đối phương.
Cái người Alpha vừa ngả ngớn không biết chừng mực, vừa đáng ghét này lại có được vẻ bề ngoài xinh đẹp, khiêu gợi hơn rất nhiều Omega ngoài kia. Đuôi mắt như chiếc móc bạc, phía cuối còn điểm xuyến thêm một nốt ruồi nhỏ màu xám, nếu không nhìn kỹ sẽ khó có thể thấy được. Ngay cả khi ngủ say vẫn không chút nào che giấu hết được sự quyến rũ mê người, thật sự rất giống pheromone của cô ấy,....
Rượu vang đỏ Ecuador vị hoa hồng.
Quý báu, hiếm có, lại cực kỳ mê người cùng đẹp đẽ. Người ta kể rằng trong thời kỳ đồ đá, một số người đã bất chấp sự nguy hiểm trùng trùng của rừng sâu, dùng tay không, cẩn thận hái xuống những bông hoa hồng này để mang về bán cho những quý tộc sẵn sàng mua với giá nghìn vàng.
Trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi rượu vang hoa hồng hòa quyện cùng than củi. Đó là một sự kết hợp không ai có thể nghĩ tới, nhưng lại không hề gây khó chịu chút nào. Ngược lại càng khiến người ta nhớ tới trà sữa hoa hồng ấm áp, ngọt ngào.
Không biết cô tự ngây ngốc trong bao lâu mới nhớ tới muốn rút ra cánh tay đã tê rần, nhưng đóa hoa hồng ngang bướng này lại trở nên giống mèo con dính người, không chỉ không chịu buông tay ra, mà càng muốn bám chặt lấy.
Hề Chu Luật chợt cứng đờ, cách lớp vải mỏng truyền đến cảm giác mềm mại, trực tiếp đem toàn bộ cẳng tay của cô bao lấy, thậm chí còn nhẹ nhàng trượt lên trên, tay truyền đến một vật hình cung,...
Tim như dừng lại một nhịp, cổ họng khô khốc khẽ nuốt nước bọt một cái.
“Lạc Nguyệt Khanh!” Cô nhịn không được cất cao giọng.
“Ưm~……” Đáp lại lời cô là một giọng mũi mơ hồ, người nọ mịt mờ ngẩng đầu lên.
Khi đối phương vừa nâng người lên, Hề Chu Luật lập tức rút tay về, cố ý lạnh lùng: “Cô trở về giường mà ngủ!!”
Lạc Nguyệt Khanh có chút mơ hồ, một tầng hơi nước đọng lại cuối đuôi mắt, như chỉ cần chớp mắt một cái là ngay lập tức rơi xuống.
Hề Chu Luật thấy thế, chỉ có thể mềm giọng, nói: “Đã khuya rồi, cô mau ngủ đi!”
Đối phương lúc này mới gật gật đầu, ý thức không đủ tỉnh táo để nói thêm gì, chậm chạp đứng dậy, ngoan ngoãn về giường của mình, chui vào trong chăn.
Đêm càng khuya, gió lạnh vẫn thổi khiến không ít lá khô rào rạt rơi xuống.
Hề Chu Luật trầm mặc một lát, cuối cùng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết.
----------------Hết Chương---------------------
-------------------------------Ngoài Lề Một Chút------------------------
Bước đầu là,....ngủ chung phòng,....gòy từ từ,.....ứm ừm ưm~~~~