Sau Khi Đoạt Chức Vô Địch Esport, Tôi Đi Lái Cơ Giáp

Chương 26

Kỷ Minh Chúc bị câu nói của A Tu chọc cười, dưới lớp mặt nạ, tiếng cười sảng khoái của cậu vang lên. Một lúc sau, cậu hỏi: “Tôi có thể tin tưởng cậu không, A Tu?”

“Tất nhiên.”

Kỷ Minh Chúc nói: “Tôi không rõ sao cậu xuất hiện trong cơ thể tôi, có lẽ là do Vô Thường Ty, hoặc một lý do nào khác, bây giờ tôi vẫn biết quá ít.”

A Tu trả lời: “Bất kể tôi được tạo ra bằng cách nào, lòng trung thành của tôi với ngài là không thể nghi ngờ.”

“Được thôi.”

Kỷ Minh Chúc im lặng một lát rồi bật cười: “Vậy ra tôi không phải là đặc vụ bí mật chiến đấu một mình, ít nhất bây giờ cũng có đồng đội rồi.”

“Đó là vinh hạnh của tôi.”

Giọng của Ngọc Hành vang lên trong hệ thống liên lạc khoang lái: “Thiên Xu, Khai Dương, đội của Cẩm Thanh đã đến nơi, hành động theo kế hoạch.”

Kỷ Minh Chúc thu lại nụ cười, bật hệ thống liên lạc lạnh lùng đáp: “Rõ.”

Gần như ngay sau khi cậu nói xong, một đoàn xe đang lao nhanh xuất hiện ở cuối con đường.

Dẫn đầu là hai hàng mô tô hạng nặng xếp ngay ngắn, ngồi trong khoang lái, ánh mắt Kỷ Minh Chúc khẽ sững lại.

Không còn nghi ngờ gì nữa, những người ngồi trên mô tô đều thuộc Bình Họa Ty. Điều khiến Kỷ Minh Chúc ngạc nhiên là trang phục của bọn họ.

Áo dài đỏ liền mạch với trang phục bên dưới, thắt lưng đen, trên áo thêu họa tiết phi ngư bốn móng, thân hình giống cá với vây và đuôi cá, rất giống với Phi Ngư Phục của Cẩm Y Vệ thời Minh. Thắt lưng bọn họ đeo một thanh kiếm hợp kim đỏ đen, kết hợp với chiếc mô tô hạng nặng hỏa lực lớn, tạo nên một phong cách giao thoa giữa thời gian và không gian đầy ấn tượng.

Giọng của Ngọc Hành lại vang lên qua hệ thống liên lạc: “Thiên Quyền.”

“Biết rồi.”

Thiên Quyền cúi thấp người, tập trung nhìn ống ngắm khẩu súng bắn tỉa trên tay, nhắm vào một điểm cố định: “Cứ yên tâm giao cho tôi.”

“Phụt.”

Khi cò súng được bóp, tiếng nổ nhỏ vang lên nhờ bộ giảm thanh.

Ngay sau đó, dây cáp giữ giá đỡ bên ngoài tòa nhà đối diện bị bắn đứt, những thanh thép bị bó buộc mất đi điểm tựa, đổ ập xuống mặt đất!

“Chuyện gì thế?!”

“Thép bên trên rơi xuống rồi!”

“Cẩn thận cảnh giới!”

Đoàn xe đang di chuyển có trật tự lập tức bị chặn lại, những thanh thép rơi xuống vị trí hết sức trùng hợp, nhắm thẳng vào đoàn xe của Bình Họa Ty. Cú va chạm mạnh khiến bụi bay tung tóe, che khuất tầm nhìn trong chốc lát.

Cẩm Thanh khép hờ mắt ngồi trong xe khẽ mở mắt.

“Xin lỗi vì đã làm phiền ngài, ngài Cẩm Thanh.”

Giọng của Cao Bộ trưởng vang lên qua hệ thống liên lạc: “Có một chút sự cố, thép bên trên có vẻ như rơi xuống do không được cố định kỹ… Tôi sẽ lập tức cử người xử lý.”

“Thiên Xu, Khai Dương.”

“Rõ.”

Kỷ Minh Chúc đáp lại, đưa tay bật mở một hàng cần gạt phía trước, sau đó nhanh chóng nắm lấy cần điều khiển.

“Vù——”

Cỗ máy Aria Raider đang im lìm lập tức bừng tỉnh, đôi mắt ở phần đầu cơ giáp sáng lên ánh xanh chói lòa.

“Rầm——”

“Ầm!”

Tiếng súng của Thiên Quyền lại vang lên, dây cáp ở phía bên kia tòa nhà cũng bị bắn đứt. Những thanh thép khổng lồ rơi xuống như mưa, phát ra tiếng động rầm rầm. Các cơ giáp ở phía sau đoàn xe của Bình Họa Ty vội vàng lùi lại để tránh, đội hình nhất thời bị xáo trộn.

Tận dụng cơ hội, Kỷ Minh Chúc và Khai Dương nhanh chóng hành động, một trái một phải, lặng lẽ trà trộn vào đội hình cơ giáp phía sau.

Nhờ vào sự xâm nhập của Dao Quang, hệ thống cảnh báo nội mạng không hề phát ra tín hiệu. Lớp bụi do thép rơi xuống càng khiến cho việc che giấu càng thêm hoàn hảo. Không ai nhận ra rằng đội hình phía sau đã xuất hiện thêm hai kẻ xâm nhập.

“Có gì đó không ổn.”