Sau Khi Đoạt Chức Vô Địch Esport, Tôi Đi Lái Cơ Giáp

Chương 25

So với các cơ giáp hạng nặng, Aria Raider có thiết kế nhẹ nhàng và linh hoạt hơn. Nhưng với cơ thể con người, nó vẫn là một cỗ máy khổng lồ, mỗi bước đi đều vang lên tiếng va chạm nặng nề giữa kim loại và bê tông.

“Xoẹt——”

Kỷ Minh Chúc siết chặt cần điều khiển phụ, vai sau của Aria Raider lập tức phát ra âm thanh như hơi nước bị phóng thích, lưỡi liềm sắc nhọn ở sau vai bật ra, rơi gọn vào bàn tay máy của cơ giáp.

Đối với Kỷ Minh Chúc, người đã quen với 0% hỗ trợ động tác, việc điều khiển Aria Raider chẳng hề khó khăn.

Phần đuôi của lưỡi liềm được gắn một dây xích co giãn, đầu kia của dây nối với bộ phận phát lực trên vai cơ giáp. Kỷ Minh Chúc tập trung nhìn vào bảng điều khiển phụ, nơi hiển thị các thông số như lực cản không khí, tốc độ gió, ma sát... tất cả đều rõ ràng.

Aria Raider nhanh chóng vung cánh tay máy, dây xích phát ra tiếng kêu lanh lảnh khi căng chặt. Lưỡi liềm trong tay cơ giáp phóng vυ't qua không trung, trong chớp mắt đã cắm chặt vào mặt tường của tòa nhà đối diện.

“Xoẹt xoẹt——”

Ngay sau đó, dây xích nhanh chóng thu lại. Chiếc cơ giáp cao hơn 12 mét bị kéo lên không trung, giống như một sát thủ lặng lẽ di chuyển trong bóng đêm. Cơ thể đồ sộ của nó lướt qua khoảng cách giữa hai tòa nhà một cách êm ái. Khi tiếp cận tòa nhà đối diện, Aria Raider sử dụng hai tay bám chặt vào phần nhô ra của bức tường, trong khi lưỡi liềm thứ hai được bắn ra để bám vào một góc khác.

“Rầm——”

Một cú bật nhảy mượt mà vẽ nên những đường nét tinh tế trong đêm, dưới sự điều khiển của Kỷ Minh Chúc, Aria Raider tựa như một sinh vật sống, động tác linh hoạt đến khó tin. Chỉ trong một giây cậu đã hoàn thành việc vượt qua khoảng trống giữa hai tòa nhà, dừng lại ở giữa mặt tường của tòa nhà phía trước. Sau đó, dây xích của cả hai lưỡi liềm đồng loạt rút lại, hai lưỡi vũ khí quay về tay máy một cách chính xác.

“Quá xuất sắc.”

Khai Dương sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, không kìm được sự thán phục: “Không hổ danh là tay lái chủ lực.”

Những thao tác phức tạp, độ chính xác tuyệt đối, cộng thêm khả năng giữ thăng bằng và sự mượt mà trong chuyển động, đều là điều mà người thường khó có thể làm được.

Khai Dương cũng điều khiển một chiếc Aria Raider khác lao xuống từ sân thượng. Tuy nhiên, khác biệt giữa hai người rất rõ ràng, nếu như thao tác của Kỷ Minh Chúc giống như một màn trình diễn nghệ thuật, thì những động tác của Khai Dương có phần vụng về hơn. Dù vậy, với kinh nghiệm dày dặn cậu ta cũng hạ cánh an toàn ở vị trí đã định.

“Tắt hệ thống phát lực đi, cẩn thận đừng để người của Bình Họa Ty phát hiện.”

Giọng Ngọc Hành vang lên trong kênh liên lạc, Kỷ Minh Chúc và Khai Dương lần lượt tắt hệ thống năng lượng của cơ giáp. Lõi năng lượng phát ánh sáng xanh ở trước ngực cơ giáp cũng tắt, tiếng ầm ầm nhỏ dần, từ từ tan biến. Dưới bóng tối và những góc khuất, nếu không lại gần thì khó ai có thể nhận ra vị trí ẩn nấp của hai chiếc cơ giáp.

“Hôm qua còn thi đấu ở giải thế giới, hôm nay đã trở thành một đặc vụ bí mật thực hiện nhiệm vụ.”

Kỷ Minh Chúc tự cười giễu mình trong buồng lái: “Cuộc đời đúng là bất ngờ, phải không, A Tu?”

“Tôi nghĩ rằng ngài đã làm rất tốt.”

“Đó là một lời an ủi sao?”

Kỷ Minh Chúc nghiêng đầu: “Không thể phủ nhận, cậu là một AI rất biết cách quan tâm.”

“Mặc dù ngài đang khen tôi, nhưng kỳ lạ chính là, module cảm xúc của tôi không cảm nhận được niềm vui do lời khen tạo ra.”

Kỷ Minh Chúc cười khẽ: “Vì tôi đang châm chọc đấy.”

“Phương thức trao đổi rất đặc biệt, xem ra khả năng ngôn ngữ của tôi vẫn cần cải thiện.” A Tu đáp.