Sau Khi Đoạt Chức Vô Địch Esport, Tôi Đi Lái Cơ Giáp

Chương 37

Trong lúc mấy người trao đổi, đội ngũ Bình Họa Ty do Hoắc Tai chỉ huy đã dần kiểm soát được tình hình. Tiếng gầm của cơ giáp ở khu phố gần đó đã vang lên. Không thể phủ nhận tốc độ hành động của Bình Họa Ty thực sự rất nhanh.

“Cứ như vậy mà đi sao?”

Khai Dương nói: “Vẫn chưa đánh đã tay mà.”

Ngọc Hành lạnh lùng nói: “Nếu ông muốn tới thăm Thái Tuế Bộ, tôi cũng không cản ông.”

Khai Dương cười khan hai tiếng: “Chỉ là đùa thôi mà.”

Kỷ Minh Chúc không muốn nán lại thêm giây phút nào nữa. Cậu nhanh chóng kích hoạt bom phá hủy mặt đất xung quanh, tạo ra khói bụi và mảnh vỡ làm vật che chắn. Cơ giáp Aria Raider với móc câu nhanh chóng bám vào tòa nhà cao tầng phía xa—

“Bọn họ muốn chạy trốn!”

“Chặn bọn họ lại!”

Hai cơ giáp không rõ danh tính của Kỷ Minh Chúc và Khai Dương trên chiến trường vốn đã nằm trong sự giám sát chặt chẽ của Bình Họa Ty. Ngay khi có hành động, bọn họ lập tức bị các thành viên Bình Họa Ty phát hiện. Tuy nhiên, Kỷ Minh Chúc là tuyển thủ điều khiển cơ giáp đỉnh cao thế giới, dù ở đấu trường thế giới phải đối mặt với sự vây bắt của hai đội tuyển cũng có thể dễ dàng thoát thân. Khi vừa hành động, thân ảnh của Kỷ Minh Chúc đã nhanh chóng biến mất trên cao nhờ dây sắt co lại.

So với cậu, Khai Dương hành động thô bạo hơn nhiều. Cơ giáp của ông ta lao thẳng về phía trước, húc văng các cơ giáp Bình Họa Ty cố gắng ngăn cản. Ông ta tận dụng dị chủng làm vật che chắn, thực hiện hai cú nhảy lớn rồi cũng biến mất dưới màn đêm.

“Đừng đuổi nữa.”

Hoắc Tai ngăn những người muốn tiếp tục truy kích, hai cơ giáp không rõ danh tính này có thực lực rất mạnh, trình độ điều khiển tuyệt đối không thuộc về các thế lực bình thường. So với truy đuổi bọn họ, Hoắc Tai biết còn những việc quan trọng hơn cần phải làm.

“Là ai tiết lộ hành tung của tôi?”

Giọng nói của Cẩm Thanh vang lên từ phía sau. Bộ trưởng Cao Lộc giật mình, quay đầu lại nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Cẩm Thanh, đôi môi run rẩy, như thể vừa thấy ma: “Ngài… không phải, ngài…”

Hoắc Tai không có phản ứng mạnh như ông ta, dường như đã sớm biết Cẩm Thanh vẫn còn sống. Ông ta xoay người, cúi đầu nói: “Hiện tại vẫn chưa rõ. Nhưng xin ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ điều tra việc này, trả lại công lý cho Thiên Không Thành.”

“Hai tháng trước các người cũng nói y hệt vậy.”

Cẩm Thanh cười nhạt: “Đáng tiếc đến giờ, Thiên Không Thành vẫn chưa nhận được cái gọi là ‘công lý’ của các người.”

Cao Lộc cúi đầu đáp, ánh mắt lén nhìn về hướng Kỷ Minh Chúc và những người khác biến mất, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Đội viện trợ của Bình Họa Ty nhanh chóng tiếp cận, nhanh chóng bao vây khu vực. Cơ giáp của tổ chức Phi Bác và dị chủng còn lại nhanh chóng thất thủ, nhiều thành viên Phi Bác bị bắt sống. Một loạt lưới sợi quang cao su từ cơ giáp viện trợ bắn ra, khóa chặt các dị chủng chưa hoàn toàn chết đi.

Khóe miệng Cẩm Thanh mang theo một nụ cười nhạt, ánh mắt dừng lại trên Hoắc Tai và Cao Lộc phía trước, mang áp lực rất đáng sợ. Dưới ánh nhìn của Cẩm Thanh, hơi thở của Cao Lộc cũng trở nên gấp gáp.

“Gừ—”

Tiếng gầm trầm thấp tựa dã thú vang lên xung quanh. Một thành viên Hỏa Bộ của Bình Họa Ty đau đớn điên cuồng xé rách quần áo và da thịt mình.

“Không ổn!”

“Hệ thống cách ly trên đồ bảo hộ của cậu ta hỏng rồi!”

“Tệ rồi, cậu ta…”

Những người gần đó lập tức lùi lại, ánh mắt đầy cảnh giác.

“Rắc rắc…”