Sau Khi Đoạt Chức Vô Địch Esport, Tôi Đi Lái Cơ Giáp

Chương 36

Đây là một trận chiến có chênh lệch sức mạnh rất lớn. Xét về lực lượng trên lý thuyết, trước đợt tấn công bất ngờ có chuẩn bị của Phi Bác, Bình Họa Ty vốn không thể cầm cự được lâu. Tuy nhiên, sự xuất hiện của Kỷ Minh Chúc và Khai Dương không nghi ngờ gì đã trở thành yếu tố thay đổi lớn nhất trong trận chiến này, đặc biệt là Kỷ Minh Chúc. Mặc dù kiểu dáng cơ giáp của cậu giống với các mẫu thông thường của Bình Họa Ty, nhưng thao tác lại vượt trội hơn không chỉ một hai bậc. Chỉ trong hai phút ngắn ngủi, số kẻ địch gục ngã dưới tay cậu đã gần bằng một phần ba tổng thiệt hại của trận chiến này.

"Biết rồi."

Kỷ Minh Chúc đáp một tiếng, nhận ra giọng điệu của Ngọc Hành không có gì khác thường, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cái tổ chức Phi Bác kia rõ ràng đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Nếu không có sự xuất hiện của cậu, rất có khả năng tất cả người của Bình Họa Ty, bao gồm cả Bộ trưởng Cao đều sẽ bỏ mạng tại đây. Mặc dù hành động ra tay của Vô Thường Ty có thể khiến Bình Họa Ty nảy sinh nghi ngờ, nhưng trong quan điểm của Ngọc Hành, việc giữ lại một nội gián quan trọng vẫn đáng giá hơn việc để mất ông ta.

Viện trợ của Bình Họa Ty sắp đến, Kỷ Minh Chúc không muốn tự chui đầu vào chỗ chết. Ít nhất ở Vô Thường Ty, cậu vẫn có thân phận của nguyên chủ để tìm cách xoay xở. Nhưng nếu bị Bình Họa Ty bắt giữ, thì kết cục sẽ không còn do cậu định đoạt nữa.

Ánh mắt của Kỷ Minh Chúc lướt qua Bộ trưởng Cao, cậu định di chuyển, nhưng ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt cậu đột ngột dừng lại.

"Không thể nào?"

"Không thể nào cái gì... Thiên Xu? Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Ngọc Hành khó hiểu hỏi.

"Cẩm Thanh..."

Giọng nói của Kỷ Minh Chúc tràn đầy sự kinh ngạc không che giấu.

Trong chiếc xe bên cạnh Bộ trưởng Cao, Cẩm Thanh – người đã bị bắn xuyên đầu, sứ giả từ Thiên Không Thành – lại đang ngồi nguyên vẹn ở ghế phụ lái, tay chống cằm, ánh mắt đầy hứng thú nhìn về phía cậu!

"Cẩm Thanh... chưa chết."

Cái chết của Cẩm Thanh, mọi người đều tận mắt chứng kiến. Đầu của anh ta bị xuyên thủng trước mặt tất cả, đây là sự thật không thể chối cãi. Dù là những dị chủng có sức sống mạnh mẽ nhất, một khi đầu bị nổ tung thì cũng gần như không thể sống sót. Dị chủng mà Kỷ Minh Chúc gϊếŧ trước đó là minh chứng rõ ràng nhất.

Nhưng lúc này, Cẩm Thanh đang ngồi nguyên vẹn trong xe cũng là sự thật. Vết thương xuyên qua giữa trán anh ta đã không biết từ lúc nào lành lại, đôi mắt màu xám tựa thủy tinh trong veo nhìn chằm chằm về phía Kỷ Minh Chúc.

“Làm sao có thể?!”

Khai Dương lên tiếng đầu tiên: “Chẳng lẽ tay súng bắn tỉa của tổ chức Phi Bác đã bắn trượt? Không thể nào, rõ ràng tôi đã tận mắt nhìn thấy anh ta…”

“Cẩm Thanh vẫn còn sống.”

Thiên Quyền dùng kính ngắm quan sát vị trí của Cẩm Thanh từ xa, xác nhận lời của Kỷ Minh Chúc: “Mục tiêu nhiệm vụ chưa chết, chúng ta có tiếp tục nhiệm vụ không?”

Dao Quang bên cạnh chăm chú nhìn vào màn hình: “Viện trợ của Bình Họa Ty đã tới khu phố lân cận rồi.”

Biểu cảm của Ngọc Hành thay đổi liên tục, cuối cùng bất đắc dĩ từ bỏ nhiệm vụ: “Bỏ đi… rút lui thôi.”

Sự can thiệp bất ngờ của tổ chức Phi Bác đã khiến nhiệm vụ xảy ra biến cố đột ngột. Theo kế hoạch ban đầu, bọn họ có xác suất rất lớn để bắt cóc thành công Cẩm Thanh. Nhưng bây giờ Thiên Xu và Khai Dương đều đã bị lộ, viện trợ của Bình Họa Ty cũng sắp tới, muốn tiếp tục ra tay với Cẩm Thanh chẳng khác nào tự nộp mạng.

Kỷ Minh Chúc thở phào một hơi: “Đã nhận được.”