Người nhà họ Đường chắc chắn sẽ không để Đường Yên Nhiên rời đi một cách đơn giản, dù sao thì mục đích của chúng chính là trái tim cô.
Đường Yên Nhiên nhìn về phía Đường Vy Vy, lúc này khuôn mặt của cô ta đã trở nên tái nhợt vô cùng, ánh mắt nhìn về phía Đường Yên Nhiên tràn ngập chán ghét. Chợt đối mặt với đôi mắt của Đường Yên Nhiên, cô ta hoảng loạn mà rũ mắt, dù sao thì bản tính của cô ta cũng giả tạo, cô ta đương nhiên không muốn thừa nhận rằng bản thân cô ta chán ghét Đường Yên Nhiên.
Hiện tại cô ta có lẽ đang vô cùng hoài nghi và nôn nóng vì người nhà họ Đường thế nhưng giữ Đường Yên Nhiên lại.
Đường Yên Nhiên nhếch môi cười, cô không ngại khiến Đường Vy Vy sống trong sự lo lắng và bất an hơn nữa.
Mà lúc này, đám người nhà họ Đường dường như đã trao đổi với nhau bằng mắt xong xuôi. Vẻ mặt của bọn chúng âm trầm, chỉ có Lâm Lỵ là còn nhăn mặt ngồi một bên, vẻ mặt như không biết gì.
Đường Hiên nhìn Đường Yên Nhiên, mềm giọng mà nói: “Yên Nhiên, sao con có thể cảm thấy chúng ta ghét con được, chúng ta là người một nhà, cha mẹ và anh chị yêu thương con còn không kịp, sao có thể ghét con được.”
Vẻ mặt của Đường Lâm khó coi vô cùng, tuy nhiên lúc này lại cũng chỉ có thể cố gắng nở nụ cười giả tạo. Đường Lâm gật đầu nói: “Cha nói đúng đó Yên Nhiên, trước đó bọn anh không cho em ăn cùng là bởi vì lo lắng cho sức khỏe của Vy Vy, nhưng hiện tại Vy Vy đã khỏe hơn nhiều rồi, hôm nay bọn anh còn định gọi em xuống ăn cùng nhưng lại sợ em còn đang ngủ. Nếu em đã dậy rồi thì ăn cùng bọn anh luôn đi.”
Đường Thanh ở một bên nhăn mặt hừ lạnh, tuy nhiên cũng không nói gì thêm.
Đương Yên Nhiên đứng một bên thực sự cảm thấy buồn cười. Nếu so độ mặt dày, có lẽ không ai qua được người nhà họ Đường. Vừa rồi bọn chúng còn đang mắng chửi cô, hiện tại lại nói lời yêu thương dễ dàng như vậy, lật mặt nhanh hơn cả lật bánh tráng. Hơn nữa thái độ của đám người này cũng hời hợt đến cực điểm, nào có một chút gì gọi là chân thành. Nhưng Đường Yên Nhiên cũng biết, nếu là cô của trước đây, đối mặt với sự biến đổi này của người nhà họ Đường, chắc chắn cô sẽ mừng như điên!
Chỉ tiếc rằng hiện tại cô không còn là Đường Yên Nhiên ngu ngốc đó nữa.
Cô lạnh lùng nói: “Tôi không muốn chịu sự bất công nào nữa. Các người phải công bố thân phận của tôi và Đường Vy Vy ra ngoài, đá Đường Vy Vy ra khỏi hộ khẩu.”
Nhìn khuôn mặt càng ngày càng khó coi của người nhà họ Đường, Đường Yên Nhiên không chút để ý mà nói tiếp: “Các người có thể không cần đuổi Đường Vy Vy ra khỏi nhà, dù sao thì nếu trở về nơi mà cô ta đáng lẽ nên thuộc về, cô ta chắc chắn sẽ chết...” thân phận của họ bị tráo đổi, Đường Vy Vy sống cuộc sống xa hoa ở nhà họ Đường, còn cô thì trở thành đứa con mồ côi cha sống cùng một người mẹ bài bạc ở một khu phố tệ nạn. Môi trường ở đó tệ hại đến kinh khủng, tội phạm thường xuyên xuất hiện, đánh nhau trộm cướp chỉ là chuyện thường ngày. Đường Yên Nhiên mỗi ngày đều phải đối mặt với sự đói khát và từng trận đòn roi của mẹ mình, những kí ức tựa như địa ngục đó, cô chẳng bao giờ muốn nhớ đến.
Nếu Đường Vy Vy từ nhỏ sống ở nơi đó, có khi cô ta đã sớm chết, hơn nữa chết một cách đau khổ vì không có tiền chữa bệnh hoặc vì muôn vàn lí do khác. Cô ta làm sao có cơ hội ngồi ở đây giả vờ tốt bụng!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Đường Yên Nhiên nhìn Đường Vy Vy càng trở nên lạnh lẽo, cô nói tiếp: “Tuy nhiên, tôi không muốn nhìn thấy Đường Vy Vy lảng vảng trước mặt tôi. Từ hôm nay nơi nào có tôi thì không có Đường Vy Vy! Bây giờ tôi muốn ăn cơm, Đường Vy Vy, cô cút về phòng đi.”
Câu cuối, Đường Yên Nhiên nhìn Đường Vy Vy, nở một nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà nói.
Bàn tay dưới bàn của Đường Vy Vy âm thầm nắm chặt lại, trong lòng tức giận đến tột cùng. Rõ ràng cô tốt với Đường Yên Nhiên đến như vậy, mọi người trong nhà đều chán ghét Đường Yên Nhiên nhưng cô thì niềm nở với cô ta. Tại sao Đường Yên Nhiên dám nói cô như vậy!
Càng nghĩ Đường Vy Vy càng cảm thấy tức giận, trái tim đều bắt đầu có chút âm ỉ.
Cô ta nhanh chóng nhìn về phía người nhà của mình, Đường Yên Nhiên ích kỉ như vậy, cha mẹ và anh trai cô chắc chắn sẽ càng chán ghét cô ta. Nói không chừng hôm nay Đường Vy Vy liền bị đuổi ra khỏi nhà! Nghĩ đến điều này đã đủ khiến Đường Vy Vy vui vẻ trở lại.
Quả nhiên Lâm Lỵ vừa đối mặt với ánh mắt đáng thương của Đường Vy Vy liền ngay lập tức tức giận đứng lên, mắng: “Yên Nhiên, tại sao con có thể ích kỉ đến như vậy, sức khỏe của Vy Vy không được tốt, con nhường chị ấy một chút không được sao?!”
Đường Yên Nhiên khinh thường cười: “Cô ta không phải chị của tôi. Các người chơi trò gia đình đến nghiện rồi à? Nghĩ đến việc phải gọi cô ta là chị đã khiến tôi cảm thấy buồn nôn. Cô ta chỉ là kẻ ăn cắp cuộc đời của người khác mà thôi, hơn nữa còn là một kẻ ăn cắp mặt dày, chính chủ đã trở về cũng không biết cút đi!”
Những lời này của Đường Yên Nhiên trực tiếp khiến Đường Vy Vy tức giận mà xấu hổ, Lâm Lỵ cũng nghẹn họng. Đường Vy Vy nhìn chằm chằm Đường Yên Nhiên, tức giận lại không thể nói được lời nào: “Cô... cô...”
“Cô cô cái gì? Tôi không có nhiều sự kiên nhẫn đâu, hoặc là đáp ứng tôi và Đường Vy Vy cút về phòng ngay bây giờ, hoặc là tôi sẽ rời khỏi nơi này, từ nay không liên quan đến nhà họ Đường nữa, dù sao thì tôi cũng đã quen với cuộc sống cực khổ rồi.” Đường Yên Nhiên nhìn nhìn đám người nhà họ Đường, không chút để ý mà nói như vậy.
Cả phòng ăn chìm vào sự im lặng, vẻ mặt đám người nhà họ Đường ầm trầm tựa như vũ bão sắp đến. Đường Thanh tính cách bộp chộp tức giận đến mức run rẩy, nếu không có Đường Lâm ngồi một bên chặn lại thì có lẽ anh ta đã mất khống chế.
Lâm Lỵ cũng nhăn mày, ánh mắt nhìn Đường Yên Nhiên như thể nhìn một kẻ ích kỉ xấu xa. Bà ta dường như còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Đường Hiên cản lại.
Trong đám người này, chỉ có Đường Vy Vy và Lâm Lỵ là không biết gì về kế hoạch đổi tim.
Tuy nhiên Đường Vy Vy là kẻ giả tạo, mượn dao gϊếŧ người, mà Lâm Lỵ lại là kẻ vô tâm, chứng kiến cô đau khổ từ đầu đến cuối. Đường Yên Nhiên thực sự không hiểu, cho dù xa cách nhiều năm thì cô cũng là con gái của Lâm Lỵ mà, tại sao bà ta có thể đối xử với cô như vậy? Quả nhiên, không phải người mẹ nào cũng sẽ yêu thương con của mình.
Đường Yên Nhiên không có kiên nhẫn giằng co với đám người này: “Có vẻ như các người đã có quyết định rồi nhỉ, vậy tôi sẽ rời đi.”
Nói rồi cô lập tức quay người, bóng lưng không chút lưu luyến.
Vẻ mặt Đường Vy Vy trở nên mừng như điên, cô ta vội vàng cúi đầu che giấu. Cô ta không muốn lộ ra cảm xúc thật sự của mình, cô ta vẫn luôn biết bộ dạng nào của mình sẽ được mọi người yêu thương nhất.
Đồng thời trong lòng cô ta cũng không khỏi cười nhạo sự tự tin ngớ ngẩn của Đường Yên Nhiên. Đường Yên Nhiên nghĩ mình là ai mà dám ra điều kiện với cha và anh của cô chứ? Đến cùng, Đường Yên Nhiên cũng chỉ là một con chó hoang vừa được đón từ bên ngoài về mà thôi!
“Vy Vy, con về phòng đi.” Âm thanh của Đường Hiên chợt vang lên.
Ngay lập tức, vẻ mặt thỏa mãn của Đường Vy Vy đọng lại, cô ta mở to mắt, không thể tin được mà ngẩng đầu lên.