Đoàn Sủng: Em Trai Vừa Ngọt Ngào Vừa Đáng Yêu

Chương 9: Sóng Gió Trong Bữa Tiệc

Bữa tiệc diễn ra được một nửa, Hoắc Tiểu Bảo bị mọi người thay phiên nhau giành lấy để bế, chẳng khác nào ngôi sao được vây quanh.

“Hi Minh, mợ và cậu út của con đã chuẩn bị một miếng ngọc cho Tiểu Bảo. Miếng ngọc này để cầu bình an, hy vọng Tiểu Bảo của chúng ta luôn được bình an vô sự.” Triệu Vân Thư lấy một chiếc hộp ra, mọi người nhìn vào miếng ngọc bên trong mà không khỏi trầm trồ, quả thật là vô giá.

“Quý giá quá rồi, cậu mợ à, Tiểu Bảo mới đầy tháng thôi.”

“Quý giá gì đâu, mau nhận lấy đi.” Thẩm Nhược Cẩm nhìn cậu khuyên nhủ.

“Hy Minh à, đây là lời chúc phúc của cậu mợ dành cho Tiểu Bảo, nhận đi.” Thẩm Nhược Cẩm tiếp tục nói.

“Vậy con thay mặt Tiểu Bảo cảm ơn cậu mợ. Đợi khi nào Tiểu Bảo lớn, con sẽ cho bé đeo, giờ bé còn nhỏ quá.” Hoắc Hi Minh cúi đầu cảm ơn, những người trong bữa tiệc đều chăm chú nhìn vào đứa trẻ.

“Hi Minh, cậu và mợ hai của con không có gì quý giá, chỉ chuẩn bị một đôi vòng tay vàng và một đôi vòng tay bạc. Ý nghĩa của vòng tay rất tốt.”

“Cậu cũng không có gì đặc biệt, nghĩ rằng vòng vàng không tốt cho da trẻ nhỏ, vòng bạc lại không đẹp bằng vòng vàng, nên đã mua cả hai.”

“Cảm ơn cậu mợ hai, quý giá quá rồi.” Tiếp đó, bà ngoại, ông ngoại và ông nội cũng lần lượt tặng quà. Hoắc Tiểu Bảo giờ đây thực sự trở thành "bảo vật giá trị liên thành".

Bữa tiệc đang tiếp tục thì hai đứa trẻ tay trong tay chạy vào, ánh mắt mọi người lập tức bị thu hút. Hoắc Vĩnh Niên và Khương Ly Sơ cũng lo lắng bước vào theo.

“Tiểu Đình, Tiểu Vận, không phải mẹ đã bảo không được chạy lung tung sao?” Khương Ly Sơ thở hổn hển đuổi theo, cả gia đình bốn người lập tức trở thành tâm điểm chú ý. Người nhà họ Thẩm đều nhìn họ, Thẩm Tư Niên và Thẩm Tư Mạc nhìn nhau, ánh mắt Hoắc Hi Minh lập tức trở nên lạnh như băng.

Hoắc Tiểu Bảo trong lòng bà ngoại bị cảnh tượng làm sợ hãi, òa lên khóc nức nở.

“Ba, con về rồi. Đứa trẻ này là ai vậy?” Hoắc Vĩnh Niên nhìn Hoắc Tiểu Bảo đang nằm trong lòng Mộ Nhược Hề.

“Không khóc, không khóc, bà ngoại bế đây, đừng khóc.” Mộ Nhược Hề ôm lấy bé, dỗ dành.

“Đây là...”

“Để tôi nói cho anh biết đây là ai. Đây chính là con trai út của anh, cậu chủ nhỏ của nhà họ Hoắc, Hoắc Hi Thần.” Thẩm Nhược Cẩm nhìn Hoắc Vĩnh Niên, ánh mắt lạnh lẽo.

“Tiểu Đình, Tiểu Vận, đừng chạy lung tung, mẹ không tìm thấy hai con đâu.” Khương Ly Sơ đuổi theo hai đứa nhỏ. Cả hai chạy thẳng đến ôm lấy Hoắc Vĩnh Niên.

“Ba ơi!”

“Ba ơi!” Hai tiếng “ba” này khiến tất cả mọi người đều chấn động. Người nhà họ Thẩm tức giận đến run rẩy, ánh mắt Hoắc Hi Minh sắc lạnh đến thấu xương.

Hoắc Tiểu Bảo dường như bị dọa sợ, vẫn khóc lớn. Hoắc Hi Minh bế bé từ tay bà ngoại, vừa vào lòng cậu, bé lập tức nín khóc. Cậu vỗ nhẹ lên lưng em mình để dỗ dành.

“Ông nội, ông nội.” Hoắc Vận và Hoắc Đình tiến lên, gọi ông cụ Hoắc.

“Hoắc Vĩnh Niên, chuyện này là thế nào?”

Khương Ly Sơ không chút ngại ngùng tiến lên, thân mật nói.

“Ba, đây là cháu trai và cháu gái của ba.”

Khương Ly Sơ vừa dứt lời, Mộ Nhược Hề và Thẩm Tần Phong không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng.

“Hay quá, chúc mừng thông gia vừa đón được cháu trai, lại thêm cả cháu dâu. Không ngờ con gái tôi mới đi được một tháng mà đã mang đến bất ngờ lớn thế này. Người đâu, thu dọn đồ của Tiểu Bảo lại.”

“Ông ngoại, Tiểu Bảo là em trai của con. Bất kể lúc nào, bé vẫn luôn là em của con. Bữa tiệc đầy tháng hôm nay đúng là món quà bất ngờ lớn. Đại thiếu gia của tập đoàn Hoắc thị, đã có vợ mà lại nɠɵạı ŧìиɧ, bỏ rơi vợ cả, còn sinh ra hai đứa con riêng.”

“Tiểu Minh, đây là em trai, em gái của con.” Hoắc Vĩnh Niên lên tiếng.

“Em trai, em gái của tôi? Hình như mẹ tôi chỉ sinh hai đứa con thôi. Còn ông, ông không có tư cách nói chữ này. Ông dám mang họ về đây, nhưng chủ nhân duy nhất của nhà này mãi mãi chỉ có một người. Bà ta là cái gì chứ?” Hoắc Hi Minh nhìn ông ta, lạnh lùng nói.

Hoắc Tiểu Bảo dường như mệt hoặc vẫn sợ hãi, nằm trong vòng tay cậu tiếp tục khóc.

“Ông nội, con đưa Tiểu Bảo về trước đây.” Hoắc Hi Minh cúi đầu chào ông cụ Hoắc, Thẩm Tư Niên và Thẩm Tư Mạc thu dọn đồ của Tiểu Bảo giúp cậu.

“Ở lại đây đi, Tiểu Bảo còn nhỏ, đi lại mệt lắm.” Ông cụ Hoắc lên tiếng.

“Ông nội, sau này ông nhớ Tiểu Bảo, con sẽ đưa ông sang. Tiểu Bảo còn nhỏ, môi trường ở đây không thích hợp cho sự phát triển của bé, cả về tinh thần lẫn thể chất. Bé lại hay lạ người.” Hoắc Hi Minh trấn an ông nội rồi bế Tiểu Bảo lên lầu, gói ghém đồ đạc và rời đi. Người nhà họ Thẩm theo sát phía sau.

Khách mời bàn tán xôn xao, ông cụ Hoắc đành giải tán bữa tiệc.

“Vào thư phòng với tôi.”

“Ba, vậy con và các cháu thì sao?” Khương Ly Sơ nhìn ông cụ Hoắc với vẻ đầy lo lắng. Ông cụ Hoắc không nói gì, chỉ dẫn bà ta đi thẳng vào thư phòng. Đến nơi, ông quay lại nhìn bà ta và bọn trẻ.

“Tôi cho các người hai lựa chọn: hoặc là cả nhà các người đi hết, hoặc để hai đứa trẻ ở đây. Chỗ căn hộ nhỏ kia, cả nhà các người chuyển qua đó mà ở. Đừng có thường xuyên qua lại chỗ này. Bên ngoài, nhà họ Hoắc chỉ có hai vị thiếu gia, đại thiếu gia Hoắc Hi Minh và tiểu thiếu gia Hoắc Hi Thần. Nếu để bọn trẻ ở lại đây, thì coi như tôi nhận nuôi hai đứa.”

“Ba, không được đâu. Bọn trẻ còn phải đi học, không có thân phận sao ở trường tư nhân được?”

“Còn muốn học trường tư? Còn thân phận? Nếu người nhà họ Thẩm đưa Tiểu Bảo đi, Hi Minh cũng sẽ đi theo. Khi đó, ai sẽ kế thừa công ty? Tôi chấp nhận hai đứa nhỏ là đã nể mặt các người rồi. Còn không thì cút ra ngoài. Từ giờ, tập đoàn không liên quan gì đến mày nữa.”

“Ba, con là con trai của ba, sao ba lại đối xử với con như thế?”

“Cút!”

Cuối cùng, Hoắc Vĩnh Niên chỉ còn cách dẫn theo hai đứa con và Khương Ly Sơ chuyển vào căn hộ nhỏ. Ông cụ Hoắc tức giận đến run cả người.