Nam Thành gần đây hay mưa.
Đây là thời tiết Điền Vũ Tích cảm thấy bết bát nhất, ngay cả trong phòng bệnh cũng tràn ngập mùi tanh tanh, ẩm mốc.
Mẹ Điền đã hóa trị vài lần, thân thể còm nhom, ốm yếu như một bộ xương khô, mỗi lần Điền Vũ Tích đứng cạnh giường nhìn bệnh trạng của mẹ, cô dường như có thể ngửi thấy hơi thở của cái chết.
Cảm giác chính mắt nhìn thấy một sinh mệnh của người thân mình dần dần trôi đi, bất đắc dĩ, rồi đau đớn thấu tâm can.
Trần Chi Phàm nhẹ nhàng vẫy tay gọi cô đi qua.
Cô đến ngồi trên mép giường, cười nhìn mẹ.
Trần Chi Phàm vươn tay, nhẹ nhàng sờ lấy sợi tóc mềm mại của con gái, ánh mắt dù cười nhưng mang nét phiền muộn: “Chuyện ngày đó mẹ nói, con có suy xét qua chưa?”
Một tuần trước, Trần Chi Phàm cũng gọi cô đến gần giường bệnh như thế, bà hỏi cô đã có tính toán chuyện hôn nhân chưa, còn nói: “Con với Lương Tây Triết cũng đã đến lúc bàn đến chuyện cưới hỏi, cái bệnh này của mẹ, con đã rõ rồi, mẹ còn có thể bên con được bao lâu nữa chứ? Mẹ chỉ hy vọng trước khi rời đi, có thể nhìn thấy con gầy dựng gia đình, có một người để dựa vào.”
Sau đó, Điền Vũ Tích suy nghĩ cặn kẽ xong, thật sự đi tìm Lương Tây Triết chủ động nhắc đến chuyện kết hôn.
Nhưng…
Ánh mắt cô tối sầm lại, tránh ánh mắt quan tâm của mẹ, chỉ nói cho có lệ: “Uhm.. Vẫn chưa mẹ, loại chuyện này con gái không tiện mở miệng.”
“Là không tiện mở miệng hay là người ta không đồng ý.”
Trần Chi Phàm nói rất bình thường, cảm xúc cũng không phập phồng, nhưng trong lòng Điền Vũ Tích lại gợn sóng.
“Mẹ ơi, con…”
“Không đồng ý đúng không?”
Giọng của mẹ dịu dàng vô cùng, bàn tay vuốt ve đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng trấn an, khiến cô muốn rơi lệ.
Mũi hơi đau xót, vội vàng nghiêng đầu, nắm chặt lấy chăn nói: “Hiện giờ người phải cần tịnh dưỡng, người đừng nhọc lòng mấy chuyện này nữa.”
“Nói cho mẹ nghe, con không nói, mẹ lại càng suy nghĩ.”
Cô im lặng một lát, nghĩ đến chuyện này hẳn trước sau mẹ cũng biết, hà tất phải luôn dối gạt làm gì.
“Con chia tay rồi.”
“Haiz!”
Cô nghe thấy tiếng thở dài của mẹ.
“Mẹ đã sớm đoán được kết quả này.”
Điền Vũ Tích khá kinh ngạc: “Vậy mẹ…”
“Con muốn hỏi là, nếu mẹ đã đoán được, tại sao lại còn muốn con chủ động, có đúng không?”
Cô gật đầu.
“Bởi vì với tính cách của con, sợ là không dễ dàng từ bỏ tình cảm đã bồi dưỡng từ nhỏ này, nhưng mẹ hiểu, dù cho nhà chúng ta trước kia chăng nữa, hắn cũng không phải là lương xứng của con, huống chi là tình cảnh nhà chúng ta bây giờ, mẹ không muốn thanh xuân của con bị trì trệ trên người hắn, nên tạo cơ hội cho con dứt khoát nhìn thấy rõ mọi thứ.”
Cô không nhịn được, nước mắt lăn dài xuống má.
Trần Chi Phàm đưa tay lau nước mắt giúp cô, bà đau lòng nhưng bà biết, thời gian của bà không còn nhiều, những ngày tháng sau này, con gái bà phải trả qua một mình, bà không thể để con gái dựa vào mình, nhưng ít nhất, thứ duy nhất trước khi bà rời đi, là có thể dạy con gái cầm được thì buông được.
“Tích Tích, cuộc đời này là một con đường, trên đường con đi đến điểm cuối, chính là đang trải qua quá trình không ngừng buông bỏ. Vào lúc tuổi trẻ, chúng ta thường quá đề cao tình yêu, nhưng một khi bước vào hôn nhân, con sẽ hiểu, thứ chèo chống hôn nhân đến điểm cuối lại tuyệt không phải là tình yêu, con phải nhớ kỹ, vô luận là thời điểm nào, không được đặt đàn ông như chúa cứu thế của mình, con không được đánh mất bản thân, phải luôn là con người độc lập.”
“Yêu mình trước, mới cầu yêu.”
Mẹ nói một lúc khiến cô bỗng nhiên tỉnh ngộ, dường như cô hiểu ra, nguyên nhân tại sao Lương Tây Triết không quý trọng cô rồi.
Thì ra, không phải cứ dốc hết chân tình, hao tổn tâm huyết đi yêu một người là có thể nhận được hồi báo từ người kia.
“Yêu mình trước, mới cầu yêu.”
Hình như cô… đã hiểu rồi.