Dưới ánh mắt của anh, Điền Vũ Tích như một đứa trẻ căng thẳng, chốc chốc lại nuốt nước bọt, một lát lại mân mê cúc áo, đôi khi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mà người đàn ông hình như là cố ý, nếu không sao lại nhìn mấy động tác nhỏ của cô mà cười thành tiếng.
Điền Vũ Tích: “...”
Người đang làm động tác cười đột nhiên im bặt, cô ngước nhìn qua.
“Anh cười sao?”
“Cười thì làm sao? Tôi đâu phải người gỗ.”
Khụ…
“Không phải, anh, trước kia hình như anh không thích cười.”
“Trước kia?”
“Uhm, lúc học trung học đó.”
“Khi đó, em chú ý đến tôi sao?”
“Khụ…… Khụ……”
Cô bị Đoàn Kinh Tuân nói sặc nước bọt, đợi bình thường xong mới cười trả lời: “Cũng không phải là chú ý, anh là hotboy của trường chúng ta mà, đương nhiên phải có ấn tượng rồi.”
“Phải không?”
Người đàn ông hơi bĩu môi, dường như không tin lời cô nói.
Cô làm người luôn thành thật, không biết nói dối, bị người khác nghi ngờ trong lòng không thoải mái: “Tôi không có lừa anh.”
Không biết vì cái gì, nghe thấy cô nói vậy, ánh mắt người đàn ông ảm đạm vài phần.
Bởi vì Đoàn Kinh Tuân mà tốc độ dùng cơm rất nhanh.
Bầu không khí xấu hổ thế này, phương thức ứng phó tốt nhất là vùi đầu ăn.
Vả lại, cô cũng thật sự đói bụng.
So với cô mà nói, Đoàn Kinh Tuân nhìn qua không có ý muốn ăn, cũng không ăn mấy.
Đây là lần đầu tiên cô ăn dược thiện, mới phát hiện thì ra trung dược phối hợp với đồ ăn có thể chế biến thành món ngon đến như vậy.
Dạ dày cô đã lâu không được hưởng thụ một bữa cơm bình thường, thật sự cô không màn đến hình tượng, ăn đến bụng căng tròn.
Đoàn Kinh Tuân đã dùng cơm chiều, không đói bụng lắm, nhưng nhìn thấy cô ăn ngon miệng như vậy cũng bị ảnh hưởng, có chút hứng thú với thức ăn trước mặt.
Lại cầm đũa lên, mỗi món ăn một ít.
Cho đến khi Điền Vũ Tích ăn uống no nê.
“Hương vị thế nào?”
Đáp án đã rõ nhưng anh vẫn muốn nghe chính miệng cô nói ra.
“Ừ, ngon lắm.”
“Thật chứ? Không phải chỉ nói khách sáo?” Anh cố ý đùa cô một chút.
“Đương nhiên là không phải.”
Ăn cơm xong, tài xế lại đưa Điền Vũ Tích về nhà trước.
Khi đến nhà, Điền Vũ Tích từ biệt Đoàn Kinh Tuân, “Tôi vào đây, đi đường cẩn thận, chào nha Đoàn Kinh Tuân.”
Cô đẩy cửa xe, người đàn ông phía sau đột ngột lên tiếng: “Có muốn mời tôi vào uống ly trà không?”
“Hở?” Biểu cảm kinh ngạc có giấu thế nào cũng không giấu nổi.
Sau đó người đàn ông không nói gì nữa, chỉ bình tĩnh nhìn cô như vậy, rõ ràng là nói rất nghiêm túc.
Điền Vũ Tích trong lòng tự ngẫm mười mấy giây, mới cười nói: “Uống trà, uhm, vậy nếu anh không chê thì mời vào uống ly trà rồi về.”
Chỗ ở hiện tại của cô, là nhà cũ tổ tiên bên ngoại để lại. Lúc ông bà ngoại còn tại thế thì luôn ở bên nhà của cô, mãi đến khi ông bà qua đời, mấy ngày sau giông tố cũng ập đến.
Căn nhà này nhiều năm không được tu bổ, khi một nhà bọn họ dọn tới đây, nào có dư dả tiền bạc mà sửa chữa, cho đến bây giờ, căn nhà vẫn giữ nguyên bộ dạng cũ kỹ của nó.
Mỗi khi mưa lớn, trong phòng chỗ nào cũng ẩm ướt.
Điền Vũ Tích thường xuyên bị nổi mẩn ngứa, đôi khi quá khó chịu, cô không khỏi cảm thấy uất ức, nhưng hiện thực là hiện thực, cô không đủ năng lực thay đổi.
Cái nhà này, ngay cả Lương Tây Triết cũng không vào, hắn là công tử sống trong nhung lụa, chắc chắn là cũng ghét bỏ cực độ.
Vào cửa, Điền Vũ Tích đặt túi trên ngăn tủ ở huyền quan, quay đầu lại nói với Đoàn Kinh Tuân, “Không cần phải đổi giày đâu, đều là mặt đất xi măng, chúng tôi không chú ý đến những cái đó, anh ngồi ghế sofa đợi một lát, tôi đi pha trà.”
Cô vào phòng bếp tìm kiếm trong mấy ngăn tủ thật lâu mới tìm ra một hộp trà Phổ Nhĩ còn giữ lại.
Đây chỉ là hàng rẻ tiền, không biết ông chủ lớn như anh có uống quen không.
Nấu nước ấm, loay hoay trong bếp một lát, pha một bình trà mang ra, cô chợt thấy Đoàn Kinh Tuân không ngồi trên ghế, mà tùy ý đi chung quanh nhìn ngó phòng khách một chút.
“Nhà tôi không có trà nào cao cấp hơn, thật ngại quá.”
“Không sao cả.”
Anh nhận ly trà, nhấp một ngụm.
Điền Vũ Tích ngồi một bên, có chút bối rối gõ gõ đầu gối.
Qua một lát, anh uống một hơi cạn ly trà, sau đó đứng dậy, “Phải đi rồi.”
Điền Vũ Tích: “...”
“Đi sao?”
Người đàn ông bật cười: “Bằng không thì thế nào? Em còn muốn giữ tôi lại làm gì?”
Cô là muốn nói, anh đúng là vào nhà uống ly trà, nhưng mà nói như thế thì thật kỳ.
Vì thế cô dứt khoát cười trả lời: “Không có gì không có gì, vậy anh đi đường chú ý an toàn, bái bai.”
“Gặp lại sau.”
Hai ngày nay trôi qua như nằm mơ, buổi tối trước khi đi ngủ, cô gọi video call hàn huyên với Nghiêm Nhược Đan, khi nói đến duyên phận khó hiểu giữa cô và Đoàn Kinh Tuân, Nghiêm Nhược Đan cũng kinh ngạc.
“Ôi mẹ ơi, duyên phận của hai người tuyệt ghê đó, nếu nói lúc sau hai người không phát sinh gì nữa thì tuyệt không phù hợp với kịch bản tiểu thuyết ngôn tình nha.”
Điền Vũ Tích phụt cười: “Cậu xem tiểu thuyết nhiều quá rồi, hai người bọn này thì có thể phát sinh cái gì, đều là người không cùng một thế giới, anh ấy giúp tớ một chuyện, tớ mời anh ấy bữa cơm, à, tuy là không phải tớ tốn kém, nhưng mà lần sau tớ mời cơm xong, bọn tớ sẽ không còn lý do gì để phải gặp nhau nữa.”
“Vậy thì chưa chắc nha cưng, cưng nói lời tạm biệt sớm thế.”
Cô biết người chị em tốt của mình là một cô nàng nghiện ngôn tình, nhìn đâu cũng thấy CP, tùy tiện cũng có thể phun ra một mớ tình tiết phim thần tượng.
Sau khi cô và Lương Tây Triết nghịch một trận, cô đối với tình yêu không còn mang tâm thế hy vọng gì.
Nghiêm Nhược Đan nói cô quá bi quan, đàn ông tốt trên đời còn nhiều, cô không thể vì cái hố Lương Tây Triết này mà về sau không dám bước chân ra đường được.
Cô nghĩ, đúng là cô bi quan, nhưng sinh hoạt hiện tại cũng xác thật không thể khiến cô lạc quan được.
Tình cảm giữa cô và Lương Tây Triết kết thúc, tiền thuốc men kếch xù của mẹ, công việc thì căng thẳng.
Tất cả tất cả, đều khiến cô không nhìn thấy ánh sáng.