Hà Cẩn toàn thân run rẩy, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Nhưng những chuyện kia, có lẽ do vận may của Tạ Hạnh An quá lớn, nên hình như đều không thành. Nước ớt mang theo thì lại hóa thành nước lã, cây gậy đánh hắn thì đột ngột gãy giữa chừng…”
Đúng là vận khí của nam chính, có muốn ghen tị cũng chẳng được.
Hà Cẩn nhẹ nhõm, vui sướиɠ thở phào: “À, không thành! Không thành thì tốt quá! Thế chẳng phải là không có thù oán gì sao? Ồ, đúng vậy mà…”
Nhưng một nha hoàn lại bổ sung: “Tuy nhiên, lần này…”
Mắt Hà Cẩn mở to, vội vã hỏi dồn: “Lần này? Là lần này cái gì?”
“Tiểu thư!” Ngoài cửa, một nha hoàn mũm mĩm thở hổn hển chạy vào, vừa nói vừa hốt hoảng: “Tiểu thư, người có muốn ra xem không? Cái thằng tiểu súc sinh kia… mặc kệ bọn họ đá thế nào cũng không chịu quỳ!”
“Tiểu súc sinh…” Hà Cẩn lẩm bẩm hai tiếng, rồi đột nhiên đứng bật dậy: “Là thằng tiểu súc sinh nào?”
Trong lòng nàng bất chợt trỗi lên một dự cảm chẳng lành.
“Là… là Tạ... Tạ Hạnh An đó!”
“Chết ta rồi!” Hà Cẩn nuốt nước bọt, chân vừa nhấc lên liền khuỵu xuống, cả người đổ sầm xuống đất.
“Tiểu thư, người không sao chứ?” Ba nha hoàn hoảng hốt đồng thanh, vội chạy đến đỡ nàng dậy.
“Ta không sao, nhưng hắn thì không chịu nổi đâu.” Hà Cẩn thở dốc, túm lấy cổ tay áo nha hoàn mũm mĩm: “Ngươi mau ra ngoài, bảo bọn họ dừng tay, không ai được động vào Tạ Hạnh An nữa!”
Hà Cẩn loạng choạng đứng lên, chân run lẩy bẩy, đi còn trượt mấy bước, cuối cùng phải cố gắng lắm mới đỡ được thân mình. Nàng vừa chỉnh trang vừa vội vã lao ra ngoài, lòng như lửa đốt.
Chàng thiếu niên gầy gò, tuấn tú, trên người mặc bộ y phục rách rưới, cả thân mình nhuốm đầy máu, nhưng ánh mắt kiên cường, không chịu cúi đầu khuất phục. Đám gia đinh của phủ Thọ Khang Hầu bao quanh thành một vòng tròn, giam chặt cậu vào giữa.
Tạ Hạnh An đau đến nhíu chặt đôi mày, nhưng chẳng thốt lấy một tiếng kêu rên. Chỉ ngước khuôn mặt lên, đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp mở to, chăm chú nhìn bảng hiệu lớn treo trên cổng phủ Thọ Khang Hầu.
Nói ra thì thật hổ thẹn, Hà Cẩn tự nhận mình đầu óc đơn giản, tứ chi lại không hề phát triển. Cả đời chưa từng vượt qua nổi bài kiểm tra chạy 800 mét, chính là một phế nhân trong môn thể thao. Vậy mà chẳng thể ngờ, cái phủ hầu chết tiệt này lại lớn đến như vậy. Suốt quãng đường từ phòng chạy ra cổng, nàng đã gần như kiệt sức.