[Tiểu hoàng tôn không phải vì chuyện này mới chết oan chết uổng hay sao?]
Tần Hề Hề không thể nói được, chỉ có thể lo lắng vô ích. Nàng vùng vẫy trở mình trong vòng tay mẹ, cơ thể mềm mụp rất linh hoạt. Sau khi xoay người, nàng ê ê a a khoa tay múa chân.
[Hề Hề không thể giúp được ngươi, tiểu hoàng tôn xinh đẹp nhất định phải nỗ lực để sống sót nha!]
Nhìn thấy Tần Hề Hề giống như một con mèo con nhích tới nhích lui, người xung quanh đều cho rằng nàng ngây thơ đáng yêu, nhưng Bùi Hiên Dập lại cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Hết chết yểu là bởi vì lần này đề thi bị tiết lộ?
Bùi Hiên Dập vẻ mặt ngưng trọng. Xem ra hắn phải đích thân điều tra vụ án gian lận trong cuộc thi khoa cử lần này. Thuộc hạ của hắn càng trì hoãn lâu, hắn càng có nhiều khả năng bị người khác âm thầm hãm hại.
Thậm chí thật sự giống như lời nói của tiểu nha đầu, chết sớm đi!
[Rốt cuộc là ai đâu? Tại sao không thể nhớ được...]
Tần Hề Hề gặm ngón tay của chính mình, nhíu mày, nghĩ tới đau đầu cũng không nghĩ ra người đã tiết lộ đề thi trong cuốn sách gốc. Dù sao nàng cũng chỉ lướt qua cuốn sách này, loại tình tiết nhỏ thoáng qua này, nàng thực sự không có ấn tượng gì sâu sắc...
Bùi Hiên Dập cũng không quá thất vọng. Tuy rằng không biết vì sao hắn có thể nghe được tiếng lòng của Tần gia muội muội, nhưng hắn phán đoán suy nghĩ của Tần Hề Hề đều là sự thật. Có thể giúp hắn đề phòng một kiếp nạn sống chết, Tần Hề Hề đã là ân nhân cứu mạng của hắn.
Về phần sự thật còn lại... Trong mắt Bùi Hiên Dập lóe lên một tia lạnh lẽo. Hắn sẽ không để những kẻ gây rối phía sau có được kết cục tốt.
[Ta vốn tưởng rằng chỉ là kiếp nạn của đại ca, không ngờ lại liên quan đến tiểu hoàng tôn!]
Một bàn tay đầy thịt xoa xoa trán nàng, Tần Hề Hề cảm thấy đầu óc choáng váng, dùng não quá độ, nhanh chóng chớp mắt rồi ngủ thϊếp đi trong lòng Tần Xu.
"Điện hạ?"
Giọng hỏi thăm dò của Phó Khiêm làm cho Bùi Hiên Dập tỉnh táo lại.
Mặc kệ ngày sau xảy ra chuyện gì, khoa cử vẫn phải tiếp tục. Bùi Hiên Dập gật đầu với Phó Khiêm, xua xua tay, ý bảo tạm thời liền như vậy trước.
"Các học trò đang chấn kinh. Xin hãy bình tĩnh lại và tiếp tục tiến vào."
Những gì xảy ra trước đó quả thực là ngoài dự đoán của mọi người, nhưng nếu học trò cư xử ngay thẳng, thì cho dù có người bị bắt quả tang gian lận cũng không ảnh hưởng đến tâm lý thi cử bọn họ, học trò ngày sau không chừng sẽ lấy Trương Tông Hiền như một lời cảnh cáo, đánh mất một số tâm tư đầu cơ trục lợi.
Sau khi khoa cử chính thức bắt đầu, Bùi Hiên Dập vội vàng rời đi. Những người xem náo nhiệt cũng đã giải tán, chỉ còn lại một số gia quyến bên ngoài trường thi đang lo lắng.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, ánh mặt trời vừa phải, gió nhẹ nhàng, nhiệt độ vừa phải khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Không lạnh cũng không nóng.
Tần Xu cũng không vội vàng rời đi. Bà ôm Tần Hề Hề đang ngủ say lên xe ngựa, chờ con trai thi xong khoa cử.
Là một người mẹ làm sao có thể không lo lắng cho con trai mình? Tần Xu có chút lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa. Bất quá Tần Khải Hiên từ trước đến nay luôn nỗ lực để tranh đua, lần này không có mất đi tư cách tham gia khoa cử nên chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Nghĩ tới đây, Tần Xu dịu dàng nhìn con gái đang ngủ say. Tất cả đều là do ngôi sao may mắn nhỏ Hề Hề sinh ra...
Không biết đã chờ đợi bao lâu, các học trò lần lượt bước ra khỏi trường thi, có người than ngắn thở dài, có người tự tin như đã dự tính trước.
Tần Xu đánh lên tinh thần, tìm kiếm bóng dáng của con trai.
Ở nơi xa, vẻ mặt Tần Khải Hiên vẫn bình tĩnh như thường lệ, thoạt nhìn trong trường thi cũng không có tình huống phát sinh, Tần Xu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên lộ ra nụ cười thoải mái sau mấy ngày nay.
Mới vừa đi lên đón hắn, liền phát hiện Chu Dịch Dương đột nhiên xuất hiện, cũng nhanh chóng đi tới.
Hắn tới đây để làm gì? Tần Xu nhíu mày chán ghét.
Không có người lên tiếng trước, Chu Dịch Dương quay sang Tần Khải Hiên trước, chỉ vào hắn chửi ầm lên.
"Ngươi thật là không biết xấu hổ, dám gian lận trong cuộc thi khoa cử! Ngươi nhiều năm đọc sách đều uổng phí, ngươi thực sự là bại hoại của hai nha Tần Chu!"
Tần Khải Hiên hoàn toàn nói không nên lời với người cha này, cười nhạo hừ ra tiếng, không thèm nói một lời.
Chu Dịch Dương cho là hắn bất mãn với mình, lập tức chống tay lên hông, vốn được cho là người có dung mạo nho nhã lúc này trông đặc biệt đáng ghét.
Nhìn thấy thuyết giáo không được Tần Khải Hiên, hắn giả vờ thất vọng, lại nhìn về phía Tần Xu.
"Phu nhân, xin đừng tức giận. Mặc dù tư cách tham gia khoa cử đã không còn, nhưng đây cũng là cơ hội để Khải Hiên ghi nhớ. Hắn mỗi ngày đều sống dưới hư danh thiên tài, không có tài năng thực sự. Một ngày nào đó sẽ bị vạch trần, làm nhục thanh danh của nhà ta."
[Tra cha thực sự nghĩ rằng kế hoạch của mình là hoàn hảo không có kẽ hở sao? Chưa làm rõ ràng tình huống liền mù quáng tự tin thuyết giáo, hắn là có bao nhiêu hy vọng đại ca thật sự gian lận bị bắt.]
Tần Hề Hề không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, dụi dụi mắt, cong môi trợn mắt. Tra cha tưởng rằng chính mình tính toán không hề sơ sót, Tần gia đã là vật trong tay của hắn và ngoại thất, bây giờ để hắn ta xem cho kỹ Tần gia cũng không phải thật sự ăn chay, mẹ cũng có thể hiểu rõ hơn về bản tính của tra cha.
Tần Xu quả thật triệt để chết tâm với Chu Dịch Dương. Sau bao nhiêu năm làm lụng vất vả, đã nuôi dưỡng ra một con sói mắt trắng chưa trưởng thành như vậy! Bà thực sự là mắt bị mù!
"Phu quân đang nói cái gì? Khải Hiên khi nào gian lận? Kẻ gian lận là Trương Tông Hiền. Phu quân từ đầu mà nghe tới Khải Hiên phạm phải tội danh như vậy?"
Tần Xu ngoài cười nhưng trong không cười, trào phúng nhìn về phía Chu Dịch Dương.
Người gian lận chính là Trương Tông Hiền! Làm sao có thể? Chu Dịch Dương sửng sốt, hắn rõ ràng...
[Haha, nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của tra cha, hắn nhất định không thể tưởng tượng được biến khéo thành vụng đi.]
"Ta đều biết Tần công tử bị oan uổng, Chu đại nhân sao có thể không biết?"
“Thân là một người cha lại không tin tưởng con mình, thật là dữ dội đáng buồn!”
"Ở đây ai không biết chân tướng rằng Tần công tử bị oan uổng. Chu đại nhân lại có ý đồ gì khi bôi nhọ con trai chính mình như vậy?"
Những người xung quanh đã bắt đầu thì thầm, trò cười trước đó bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng.
Thấy càng ngày càng có nhiều người xem náo nhiệt, thảo luận càng ngày càng tiếp cận chân tướng, Chu Dịch Dương toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng bước tới nắm lấy tay Tần Xu, nhưng Tần Xu lại không dấu vết ném ra.
"Phu nhân, cũng tại tên người hầu, chỉ nói với ta rằng Khải Hiên gian lận. Ta tuy biết Khải Hiên không phải loại người này, nhưng..."
Chu Dịch Dương còn chưa nói xong, đã lộ ra vẻ mặt xấu hổ. Biết rằng việc này rất khó vãn hồi, vội vàng nói sang chuyện khác.
"Hôm nay ta không có việc gì làm, ta bồi phu nhân đi dạo phố, thích gì thì mua đó, cho phu nhân bồi tội."
[Tra cha dùng không phải là tiền của Tần gia sao?]
Tần Hề Hề đã rõ ràng! Tra cha bố keo kiệt như vậy, mỗi lần mua quà cho mẹ đều là ghi vào sổ sách. Đúng là kéo lông dê trên người!
"Hôm nay ta cảm thấy không khỏe, không chịu nổi lời bồi tội của phu quân. Ta về phủ nghỉ ngơi trước đã, phu quân cứ tự nhiên."
Nói xong, Tần Xu mang theo hai đứa nhỏ lên xe ngựa, không hề quay đầu lại, ra lệnh cho người đánh xe trực tiếp về phủ, không hề có ý định mang Chu Dịch Dương đi cùng.
Xe ngựa đi qua, bụi tung lên đường, khiến Chu Dịch Dương bị sặc và ho khan.
Trong mắt Chu DịchDương hiện lên một tia hung ác. Nữ nhân béo và độc ác này! Tần gia lần này may mắn trốn thoát được một kiếp, đừng tưởng về sau đều sẽ may mắn như vậy. Đến lúc đó, cả nhà Tần gia muốn sống không được muốn chết không xong!
Chẳng mấy chốc đã đến lúc công bố kết quả.