Nghe Được Tiếng Lòng Của Nhãi Con, Nhóm Pháo Hôi Trở Mình Chân Giẫm Kịch Bản

Chương 7: Người Xấu Khó Phòng

Tần Xu sáng sớm liền chờ đợi tin tức.

Mặc dù đang lo lắng đi đi lại lại quanh tiền sảnh, trên mặt lại là bộ dáng đã dự đoán trước, vẻ mặt chính là "Con ta không có khả năng không trúng."

[Con nói mẹ à, con sắp ngất xỉu rồi!]

Tần Hề Hề cùng Tần Xu khổ sở đi qua đi lại từng vòng, lúc này trong mắt nàng chỉ thấy rất nhiều sao xẹt, nếu nàng có thể đi trên mặt đất thì hai bước có thể sẽ té xỉu.

Nghe được tiếng oán giận mềm mại của con gái, Tần Xu vội vàng dừng lại, dở khóc dở cười ngồi trở lại ghế, nhưng tâm tình kích động dịu đi không ít.

Cũng may, thời gian chờ đợi không lâu, người hầu đi xem bảng xếp hạng đang chạy về với vẻ mặt vui mừng, vừa chạy vừa hét lên tin vui rằng Tần Khải Hiên đã ở trong ba hạng đầu, thật là tin tức tốt.

"Đại công tử là đệ nhất! Đại công tử là đệ nhất!"

Chỉ sợ là ađã hét suốt dọc đường trở về, có rất nhiều người đi theo phía sau tiến đến chúc mừng.

Bây giờ cả con hẻm đều biết tin tốt rằng Tần Khải Hiên là người đứng đầu thi hội, mọi người đều sôi nổi khen ngợi Tần Khải Hiên không hổ là thiên tài thiếu niên được công nhận.

[Đại ca là đệ nhất, đại ca thật lợi hại! Ô ô ô, đại ca của ta đã thay đổi vận mệnh của chính mình rồi, hắn sẽ không chết thảm như vậy nữa!

Tần Hề Hề ở chung với Tần Khải Hiên nhiều ngày như vậy, đã cùng hắn có tình cảm sâu sắc, bây giờ hắn đã trở thành người đầu tiên của Tần gia thoát khỏi vận mệnh trong sách.

Tần Hề Hề không khỏi dùng bàn tay nhỏ của mình lau lau khóe mắt không tồn tại nước mắt.

Tần Xu không có biểu hiện ra trên mặt, nhưng cuối cùng cũng buông bỏ xuống lo lắng. Khóe miệng nhếch cao, không giấu được nụ cười. Khuôn mặt đầy thịt của bà rất phấn khởi, khi cười bắp thịt cũng run lên vài lần.

"Cám ơn mọi người, chờ ngày sau thi đình kết thúc, Tần phủ sẽ tổ chức yến tiệc nghênh đón mọi người!"

Sau khi náo nhiệt qua đi, Tần gia mới bắt đầu tổ chức tiệc mừng cho Tần Khải Hiên tại phủ.

“Chúc mừng đại ca đã đạt được hạng nhất trong cuộc thi hội!” Mấy đệ đệ sôi nổi nâng chén, chân thành tự hào vì đại ca của mình.

"Ô oa oa! oa oa!" Tần Hề Hề cũng học làm theo, cố gắng nâng bình sữa nhỏ của mình lên, vung tay muốn chạm cốc với các ca ca, khiến mọi người bật cười.

Tần Khải Hiên mỉm cười sờ đầu Tần Hề Hề.

"Đại ca hiểu được lời chúc phúc của Hề Hề, cảm ơn Hề Hề!"

Tần Hề Hề hài lòng thu lại bình sữa, uống một ngụm lớn, tỏ vẻ tán thưởng trí tuệ của đại ca mình.

Tần Khải Hiên đối mặt với các đệ đệ thì liền không còn ôn nhu như vậy.

“Lần này thi cử ta đạt được đệ nhất, các ngươi cũng không thể thua ta, Tần gia nguy cơ sau này, chúng ta sẽ cùng nhau chống đỡ, chúng ta muốn cùng nhau bảo vệ mẹ.”

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của đại ca, mấy cái đệ đệ tuy không rõ nguyên do, nhưng lại ghi nhớ lời nói của hắn ở trong lòng, âm thầm hạ quyết tâm sẽ tự mình nỗ lực, không bị tụt lại quá xa so với đại ca.

"Khải Hiên thế nhưng thi được đệ nhất! Không hổ là con trai tốt của ta!"

Một giọng nói không hài hòa vang lên, chính là Chu Dịch Dương sau khi nghe tin Tần Khải Hiên đứng trong ba hạng đầu của kỳ thi khoa cử, vội vàng trở về nhà.

Cũng không phải hắn có bao nhiêu coi trọng đứa con trai này, chỉ là đồng liêu lần lượt chúc mừng, điều này cũng cho hắn đủ thể diện. Ngày đó thi khoa cử, hắn đã đắc tội con trai quá mức, lúc này tới chúc mừng một chút, có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn.

Trên thực tế hắn đã đoán sai, không có người hy vọng hắn cùng nhau đến chúc mừng.

[Tra cha không cảm giác được hắn vừa tới, bầu không khí đều biến thành trầm mặc sao?]

Tần Hề Hề khó hiểu cắn cắn chân, lén nhổ nước bọt về phía tra cha, khiến Chu Dịch Dương cảm thấy có gì đó kỳ quái, nhưng hắn lại không phát hiện ra.

Tần Khải Hiên ngoài mặt không có biểu tình nói lời cảm tạ, sau đó không hề nói một lời.

Nhìn bề ngoài, là khung cảnh cha hiền con hiếu. Thực chất, lòng người như một cái sàng, khắp nơi đều có lỗ thủng.

[Chán ghét tra cha!]

Tần Hề Hề tức giận chống tay lên hông, lẩm bẩm mấy chữ thần bí mà bọn họ nghe không hiểu, Tần Khải Hiên và Tần Xu, có thể nghe được tiếng lòng của nàng, cẩn thận nghe kỹ, phát hiện nàng đang mắng rất tục tĩu, không khỏi bật cười.

Không lâu sau, người hầu lại truyền tin rằng tiểu hoàng tôn và phò mã cũng tới đây.

"Xem ra ta đến không đúng lúc nhỉ?"

Bùi Hiên Dập đứng ở cửa tiền sảnh như suy nghĩ gì.

[Ngươi tới quá đúng lúc. Thực sự không thể nhìn nổi màn trình diễn đạo đức giả của tra cha.]

Tần Hề Hề giống như nhìn thấy cứu tinh, vẫy tay chào mừng sự xuất hiện của Bùi Hiên Dập.

Nghe được suy nghĩ của nàng, Bùi Hiên Dập cười nhẹ, lại lạnh lùng liếc nhìn Chu Dịch Dương.

"Lần này chúng ta đến đây để chúc mừng xếp hạng của Tần đại công tử, đồng thời cũng muốn hiểu biết về tình huống của thí sinh Trương Tông Hiền đã gian lận trước đây."

Phó Khiêm đi cùng bày tỏ lý do đến đây, ra hiệu cho Tần Khải Hiên trước yên tâm ăn xong bữa cơm.

Vẻ mặt Chu Dịch Dương ngừng lại, trên mặt hiện lên một tia chột dạ, nhưng rất nhanh biến mất không thấy. Tần Xu ánh mắt lạnh lùng nhìn thấu, trong lòng cười lạnh.

Tiểu hoàng tôn bước nhanh đến trước mặt Tây Hề Hề, đưa đồ vật trong tay cho Tần Xu.

"Tiến đến quấy rầy, nhiều có lỗi. Đây là ngọc bội mà bổn cung đưa cho lệnh thiên kim của quý phủ."

Ngọc bội này trông rất quý giá!

Tần Xu mặc dù là thương gia, nhưng bà cũng biết tín vật của hoàng thất ở thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng!

Vinh dự này có lẽ không chỉ vì Khải Hiên thi tốt mà còn vì duyên phận đặc biệt giữa Hề Hề cùng tiểu hoàng tôn.

Tiểu hoàng tôn nhìn Hề Hề với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, có thưởng thức, thậm chí còn có chút khát vọng...

Chẳng lẽ là hắn muốn ôm Hề Hề một chút?

Sau khi con gái chào đời, nhiều điều trước đây không thể tiếp nhận cũng trở nên không quá nghiêm trọng như vậy.

Tần Xu đối với suy đoán của chính mình tiếp thu tốt đẹp, bà một bên cảm tạ hoàng tôn, một bên ôm Tần Hề Hề đặt vào trong lòng ngực Bùi Hiên Dập.

Bùi Hiên Dập đang tự hỏi thì đột nhiên bị nhét một đoàn mềm mại vào trong lòng ngực, thân thể lập tức cứng ngắc.

Tuy rằng không hiểu vì sao Tần Xu lại đột nhiên giao bé con cho mình, nhưng hắn đã bị cảm giác thần kỳ này làm cho kinh ngạc! Mềm mại và ấm áp như đang ôm một con vật nhỏ, lại sạch sẽ, mềm mại giống như một nắm cơm nếp!

[Mẹ! Tại sao người lại có thể bán oa oa đi!]

Tần Hề Hề cực kỳ sợ hãi. Tiểu hoàng tôn dù có thông minh đến đâu cũng chỉ mới sáu tuổi, nếu như làm nàng quăng ngã thì sao?

Mẹ, người ngàn vạn lần không thể không cần con!

Nước mắt lưng tròng, Tần Hề Hề nhìn thấy thân ảnh mẹ mình rời đi, trong nháy mắt như bị sét đánh, biến thành một quả cà tím héo xuống.

Cũng may trời không tuyệt đường người, nhị ca tình cờ ở gần đó.

Nghĩ đến lúc trước nhị ca ôm nàng tuy không quá thành thạo nhưng thắng ở tư thế an toàn, Tần Hề Hề quyết đoán giãy dụa, nước mắt nước mũi bò về phía Tần nhị ca.

Nhị ca, cứu muội với!

Cũng may nhị ca nghĩa khí, nhìn thấy Tần Hề Hề nỗ lực vươn tay về phía mình, không chút suy nghĩ liền ôm lấy nàng.

Bùi Hiên Dập chỉ cảm thấy một trận mất mát.

Tần Xu cũng từ phòng bếp trở về, trên tay cầm đồ ăn bổ sung của Tần Hề Hề. Mọi người đều nhìn ra, khi nàng nhìn đến bữa ăn thêm, đôi mắt trở nên sáng ngời, vẻ mặt ngo ngoe rục rịch, cười đến không khép miệng được.

"Mẹ, con muốn đi tham qua quân ngũ."

Tần Hề Hề không nghĩ tới, Nhị ca vừa lên lại chính là vở kịch lớn, sợ đến mức vứt đi thìa cơm, cơm không còn thơm nữa.

[Nhị ca, ngươi đừng nháo nữa! Ngươi đi chiến trường sẽ bắt đầu làm từ một binh lính nhỏ. Đến lúc đó sẽ bị người khác ghen ghét. Cấp trên của người bị tra cha thu mua, cố ý giao việc nặng cho ngươi làm, mệt sống mệt chết. Cuối cùng, ngươi thể lực chống đỡ không nổi, còn muốn đến chiến trường nguy hiểm nhất! May mắn sống sót nhưng lại bị buộc trọng tội tiết lộ quân tình, bị tra tấn đến chết.]

Lão nhị khϊếp sợ nhìn quanh bốn phía.

Có phải người vừa nói chuyện là Hề Hề không?

Chính mình sẽ bị tra tấn ở trong quân doanh, chuyện này thật hay giả?

Tần Xu cũng nghe được lời nói của con gái, sợ hãi đến mức nhanh chóng khuyên nhủ con trai từ bỏ ý định này, trong mắt tràn đầy nước mắt, sợ con trai mình cũng sẽ bước lên vết xe đổ như trong sách.

Không ngờ, lão nhị tuy rằng trong lòng có chút nghi ngờ bởi vì lời nói của muội muội, lại vẫn kiên định ý nghĩ của chính mình.

Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, nếu Hề Hề nói chính là sự thật, hắn sẽ nghĩ cách khắc phục.

[Nhị ca quả thực rất có năng lực, nhưng kẻ ác khó đề phòng! Phải làm sao bây giờ?]

Chuyện này khiến Tần Hề Hề vô cùng lo lắng. Nàng nuốt cơm mà cảm thấy nhạt như nước ốc, cảm thấy không ngon chút nào.

Bùi Hiên Dập trong lòng có chút suy tư.

"Nếu không ngươi tới gia nhập đội ngũ của cữu cữu ta đi?"

Tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, nhị ca càng lộ ra vẻ mặt không thể tin tưởng.

[Cữu cữu của tiểu hoàng tôn, để ta suy nghĩ xem... giống như còn rất đáng tin cậy. Nghe nói là một vị chiến thần tướng quân, rất coi trọng năng lực, lại cương trực công chính, nhị ca đi đến chỗ ông ta sẽ không bị bất công đãi ngộ.]

Tần Xu thấy con trai quyết tâm muốn trở thành quân nhân, không còn cách nào khác, đi theo cữu cữu của Bùi Hiên Dập so với bị người đâm sau lưng còn muốn tốt hơn, nên miễn cưỡng đồng ý.

Thấy mọi người đã ăn gần xong, Phó Khiêm bọn họ lúc này mới bắt đầu vào chủ đề chính.

"Khải Hiên, ngươi bình thường có giao tình với Trương Tông Hiền đúng không?"